Gấp lại quyển sách trên bàn, Tô Thư Uyển thở dài thườn thượt. Nói thật, cô đã nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bước chân vào Tô gia, gặp lại những con người từng đem đến biết bao đau thương cho cô nữa. Nhưng mà, cái gọi là đạo làm con vẫn khiến lương tâm cô day dứt không ngừng.
Một đêm trằn trọc trên giường, Tô Thư Uyển không sao chợp mắt. Cô vắt tay lên trán, nằm suy nghĩ đến lời Lý Mộc Hương nói qua điện thoại. Sau cùng, cô vẫn không thể mặc kệ người cha tệ bạc đó được.
Dù sao cũng có công nuôi dưỡng hơn mười mấy năm, Tô Thư Uyển đâu thể xem Tô Trác như người dưng không quen biết?
Bên ngoài dinh thự, ánh trăng tròn vằng vặc, tỏa ra thứ ánh sáng ôn hòa bao trùm lên mọi vật. Tô Thư Uyển không ngủ được, cô rời giường, nhẹ nhàng đi xuống dưới bếp tìm nước uống.
Cảnh khuya yên tĩnh, trăng mọc rồi trăng lặn, cuối cùng nhường chỗ cho ông mặt trời chói chang bắt đầu một ngày mới.
Tô Thư Uyển quyết định quay về nhà họ Tô. Chuyện này cô không phải trực tiếp xin phép Vương Gia Vỹ, chỉ cần báo cho Thẩm Hoa biết là được.
Mỗi năm, người hầu trong dinh thự sẽ có vài ngày nghỉ phép để về thăm gia đình. Tuần trước Nhiễm Liên và Nhiễm Khiết cũng vừa mới về quê, cho nên sau khi nghe Tô Thư Uyển nói muốn về Tô gia một ngày, quản gia Thẩm đã lập tức đồng ý.
Tô Thư Uyển chỉ định về nhà thăm Tô Trác một lúc, không có ý định ngủ lại qua đêm. Nghĩ đến việc phải mua gì đó làm quà cho Tô Mỹ Lệ, cô liền ghé vào một tiệm bánh kem bên đường, chọn một chiếc bánh phủ đầy dâu tươi và socola mà cô ta thích ăn nhất.
Đứng trước cổng nhà, bước chân Tô Thư Uyển bỗng chùng lại. Cô hít sâu một hơi, bàn tay đang đút trong túi áo khoác nắm chặt lại, cuối cùng mới đi vào.
“Ba, con về rồi.”
Tô Trác đang ngồi ở ghế sofa trong phòng khách. Thấy cô, ông ta đặt vội tờ báo xuống, quay sang khẽ gật đầu.
Lý Mộc Hương nghe thấy động tĩnh bên ngoài phòng khách, liền từ trong bếp chạy lên hằn học với Tô Thư Uyển:
“Mặt trời đã lên đến tận đỉnh đầu rồi cô mới ló mặt về đây, có phải muốn chờ đến khi tôi nấu nướng xong xuôi, sau đó đặt mông xuống ghế ngồi ăn luôn không?”
Nghe vậy, Tô Thư Uyển nhếch môi lên cười khẩy. Lý Mộc Hương có quyền trách móc cô sao? Trong khi khoản tiền mà Tô gia nợ người ta, đều do một mình cô gánh vác.
“Dì biết thân phận của tôi ở nhà họ Vương mà! Người hầu dù được phép trở về thăm nhà thì cũng phải làm cho xong phần công việc của mình, dì còn muốn đòi hỏi cái gì nữa?”
“Cô…”
“Ăn nói trả treo, con học cái thói này ở đâu thế hả?” Tô Trác lên tiếng, nghiêm khắc nhìn Tô Thư Uyển.
Mỗi lần cô phản bác lại Lý Mộc Hương, người đàn ông này đều đứng ra bênh vực bà ta. Cô sớm đã quen rồi, nên chẳng thèm tranh cãi thêm nữa.
“Khụ… khụ…”
Tô Trác ho mạnh thành cơn dữ dội, Tô Thư Uyển chạy đến định đỡ ông ta, bèn bị Lý Mộc Hương gạt mạnh ra.
“Mau xuống bếp canh nồi cháo gà đi. Đứng đây chỉ tổ vướng víu, càng ông ấy giận thêm thôi.” Bà mắng mỏ Tô Thư Uyển, sau đó quay sang rối rít vuốt ngực cho Tô Trác.
Tô Mỹ Lệ đi ra ngoài từ sáng, ngay lúc Tô Thư Uyển dọn xong bàn ăn thịnh soạn thì trở về nhà. Cô ta lên phòng thay một bộ đồ khác cho thoải mái, rồi mới xuống dùng bữa.
“Mẹ, sao chị ta lại ở đây?”
Vừa trông thấy Tô Thư Uyển, Tô Mỹ Lệ đã nổi cơn tức giận đùng đùng. Cô ta không hề nghi ngại mà trừng mắt nhìn về phía cô, nghiến răng nghiến lợi đầy căm ghét.
Bộ mặt hung tợn kia nhanh chóng dịu lại, ngay khi Tô Trác vừa bước đến, Tô Mỹ Lệ đã bật lên khóc nức nở.
“Tô Thư Uyển, đồ con người độc ác này, chị còn dám vác mặt về đây hả? Chị hại tôi ra nông nỗi này vẫn chưa thấy hài lòng sao? Tôi ghét chị, cút… cút đi!”
“Mỹ Lệ, có chuyện gì vậy con? Bình tĩnh nói cho cha mẹ biết đi.” Tô Trác lo lắng hỏi han cô con gái rượu của mình.
Kẻ thì khóc, người hỏi han, chỉ có một mình cô đứng ngây người ra đó không hiểu chuyện gì.
Tô Thư Uyển đã làm gì sai cơ chứ? Vậy mà Tô Mỹ Lệ vừa nhìn thấy cô đã mắng chửi vô cớ, còn người làm cha kia chỉ biết quan tâm đến cảm xúc của cô ta. Cô cúi đầu tự hỏi, rốt cuộc, Tô Trác có nhớ bản thân còn một người con gái là cô không?
“Ba à, Hữu Thành chia tay con rồi, cũng chỉ vì chuyện của Tô Thư Uyển… huhu…”
Hữu Thành chính là bạn trai cũ của Tô Mỹ Lệ. Từ lần cậu ta dứt khoát nói lời chia tay, cho dù sau đó Tô Mỹ Lệ có cố gắng níu kéo đến mức nào, cũng đều vô dụng.
Trước mặt bọn họ, cô ta không hề xấu hổ mà kể lại sự việc. Nếu không phải vụ đăng bài bêu xấu Tô Thư Uyển bị nhà trường truy cứu trách nhiệm đến cùng, thì Tô Mỹ Lệ và bạn trai đã chẳng tan vỡ.
Hai lỗ tai nghe rõ mồn một từng câu từng chữ của Tô Mỹ Lệ, Tô Thư Uyển tức đến run người. Trước kia cô không hiểu vì sao nam sinh cùng trường kia lại muốn hãm hại mình, bây giờ mới vỡ lẽ.
“Chị đến đây để cười nhạo tôi chứ gì? Còn mua bánh kem đến giả vờ chúc mừng sinh nhật? Khốn kiếp, đồ giả nhân giả nghĩa, chị mau cút khỏi đây cho tôi.” Tô Mỹ Lệ hất mạnh chiếc bánh kem mà Tô Thư Uyển mang đến xuống nền đất. Cảm thấy chưa đủ, cô ta còn dùng chân dẫm bẹp lên chiếc hộp giấy.
Tô Trác đứng một bên không nói gì, tiếp tục để Tô Mỹ Lệ mắng chửi Tô Thư Uyển một cách thậm tệ. Lý Mộc Hương kiếm cớ xông vào định đánh cô, chỉ là Tô Thư Uyển cũng không ngốc đến mức đứng yên chịu trận. Cô giương ánh mắt căm phẫn về phía hai mẹ con họ, hung hăng đẩy Lỳ Mộc Hương ngã nhào ra đất.
“Cái này là cô tự làm tự chịu, còn không biết nhục nhã mà vạch mặt chính mình? Bị bạn trai đá rồi sao? Đáng đời cô lắm.” Tô Thư Uyển ngửa mặt cười lớn.
“Đủ rồi! Con câm miệng lại ngay cho ta. Mỹ Lệ đã đau khổ lắm rồi, con vẫn còn mỉa mai con bé?”
Tô Trác chỉ thẳng ngón tay vào mặt Tô Thư Uyển, hơi thở hừng hực đầy tức giận. Cô xót xa quay mặt đi chỗ khác, không nghĩ sự việc đến nước này, ông ta vẫn bênh vực cho Tô Mỹ Lệ.
Ầm!
Nồi cháo nóng đặt trên bàn bị hất về phía Tô Thư Uyển, rơi mạnh xuống nền nhà khiến ai nấy cũng phải giật thót mình. Cháo trong nồi bắn ra tung tóe, cho dù cô đã nhanh chân lùi về sau mấy bước nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị cháo đổ lên người.
Nóng, thật sự rất nóng! Cổ tay Tô Thư Uyển đã đỏ ửng cả lên, kể cả phần cháo dính trên vạt áo bên hông, hơi nóng cũng thấm dần vào trong da thịt, bỏng rát.
“Cút ngay đi! Mày đừng bao giờ vác mặt về cái nhà này nữa.”
Nước mắt trực trào, Tô Thư Uyển ngước mặt lên cao, ngăn không cho bản thân rơi lệ. Ngay sau khi cô quay lưng định rời đi thì một cánh tay săn chắc kéo cô ngã nhào phía trước.
Vương Gia Vỹ ôm lấy cô, một tay vuốt nhẹ tấm lưng run rẩy như muốn chở che cho cô. Ánh mắt hắn đục nhìn về phía Tô Trác, răng nghiến chằng chịt.
“Khốn nạn! Loại người như ông đáng mặt làm cha sao? Phải trái, đúng sai còn không biết phân biệt. Tô Thư Uyển hẳn phải xui xẻo lắm mới có một người cha như vậy, đáng thương thật!”