Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 50: Đừng khóc




Không khó để Tô Trác nhận ra người đàn ông đang bảo vệ cho Tô Thư Uyển là Vương Gia Vỹ. Ông ta thấy hơi lo sợ, tim đập nhanh hơn mức bình thường nhưng ngoài mặt vẫn cứng miệng đáp trả.

“Đây là chuyện riêng của nhà họ Tô, cậu đừng nên xen vào thì tốt hơn.”

Trước đây đúng là Tô Trác nợ tiền của Vương gia, nhưng ông ta đã cho Tô Thư Uyển đến dinh thự làm người hầu cho nhà họ. Nợ nần chấm dứt, Tô Trác cũng không cần quá nể nang Vương Gia Vỹ nữa.

“Ông nói… chuyện riêng của nhà họ Tô?” Hắn nhếch môi cười lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt Tô Trác.

Ông ta nhíu mày hỏi lại:

“Cậu cười cái gì?”

“Tôi cười ông ngu xuẩn, nói không biết nghĩ trước nghĩ sau. Ông già, để tôi nhắc cho ông nhớ… hiện tại, Tô Thư Uyển là người nhà họ Vương, không phải họ Tô các người.”

Hắn dừng lại, trừng mắt cảnh cáo từng người một, rồi lớn tiếng nhắc nhở:

“Nếu sau này còn dám động vào cô ấy, đừng trách trên dưới Tô gia đều bị tôi san bằng!”

Lời này khiến Tô Trác kinh hồn bạt vía. Lý Mộc Hương nhìn ra sự đáng sợ của Vương Gia Vỹ, liền kéo tay chồng mình, tránh để ông ta nói thêm câu nào mà chọc giận hắn.

Tô Thư Uyển không thích cãi cọ qua lại, càng không muốn Vương Gia Vỹ dính dáng vào chuyện riêng của mình. Cô kéo tay áo hắn, líu ríu cất lời:

“Chúng ta rời khỏi đây đi!”

Nếu Tô Thư Uyển đã nói như vậy thì Vương Gia Vỹ chẳng còn lý do gì để ở lại đây nữa. Hắn liền bế bổng cô lên, bức tức đạp ngã chiếc ghế gỗ ngay tầm chân mình rồi xoay người rời đi.

Xe ô tô chạy được một đoạn, Vương Gia Vỹ bỗng dựng lại, đậu sát xe vào lề đường.

Tô Thư Uyển đang thất thần nhìn ra cửa sổ lại quay vào nhìn hắn. Hai mắt cô long lanh ngập nước, nhưng phải cố kìm lại để không khóc ra trước mặt Vương Gia Vỹ.

Hắn nhanh chóng lấy ly giữ nhiệt trên kệ, đổ đá lạnh vào một chiếc khăn mỏng. Tô Thư Uyển còn chưa kịp hiểu chuyện gì, hắn đã tháo dây an toàn, rướn người nắm lấy cổ tay cô, chườm đá lên trên vùng da bị bỏng.

“A, đau…”

Cô khẽ nhăn mặt vì đau đớn, động tác tay Vương Gia Vỹ liền chậm lại. Cuối cùng, hắn gỡ dây an trên người Tô Thư Uyển ra, hơi kéo cô nghiêng về phía mình.

“Gia Vỹ, anh định làm gì?” Tô Thư Uyển hốt hoảng, trong lời nói còn kèm theo âm thanh nấc nhẹ.

Hắn kéo áo cô lên, để lộ phần eo bị hơi cháo nóng làm cho đỏ ửng. Đá lạnh giúp vết thương hạ nhiệt, cô cũng không còn thấy khó chịu nữa.

Tô Thư Uyển đưa tay dụi mắt, nhanh chóng lau đi những giọt nước ươn ướt trên khóe mi. Chờ một lúc cho bình tâm trở lại, cô nhìn Vương Gia Vỹ, nói khẽ:

“Cảm ơn anh!”

“Khóc đi, khóc xong sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn.” Hắn để chiếc khăn chườm đá sang một bên, thật lòng khuyên nhủ Tô Thư Uyển.

Kỳ thực, Vương Gia Vỹ rất tức giận khi nghe thấy những lời Tô Trác nói với con gái mình. Hắn không dám tưởng tượng trước kia Tô Thư Uyển sống trong ngôi nhà đó đã phải chịu đựng những gì nữa.

Trưa nay Vương Gia Vỹ đi làm về thì không thấy Tô Thư Uyển đâu. Hỏi quản gia Thẩm mới biết cô đã quay về thăm nhà, hắn tò mò nên mới lái xe đến Tô gia, ngờ đâu phải chứng kiến cảnh tượng điên mắt như vừa rồi.

“Nào nào, em cứ khóc đi, tôi sẽ không nhìn, không chê em khóc xấu đâu.” Hắn ôm lấy Tô Thư Uyển vào lòng.

Gương mặt cô áp sát vào áo sơ mi của Vương Gia Vỹ, mùi hương nam tính chờn vờn khắp sống mũi. Vốn dĩ Tô Thư Uyển đã có thể không khóc, nhưng hắn cứ khích lệ hết lần này đến lần đến lần khác, cuối cùng cô vùi đầu trong lồng ngực hắn, khóc nức nở.

“Hức… hức….”

Tiếng khóc ngày càng to dần, nước mắt thấm đẫm một mảng áo trước ngực Vương Gia Vỹ, vào sâu tận trong da thịt. Hắn vỗ nhẹ sống lưng Tô Thư Uyển an ủi, nhưng chẳng thấy thấm thía gì.

“Này, em đừng khóc nữa.”

Lúc này Vương Gia Vỹ mới bắt đầu phát hoảng. Hắn kéo Tô Thư Uyển ra, định xem cô thế nào, ngờ đâu cô cứ gục mặt vào người hắn, vừa khóc vừa nấc liên hồi.

“Mẹ nó! Tôi bảo em đừng khóc nữa.”

“Tôi sợ nhìn thấy phụ nữ rơi lệ lắm. Thư Uyển, em làm ơn đi…” Vương Gia Vỹ nhăn trán đầy bất mãn.

Nghe thấy những lời của hắn, Tô Thư Uyển mới ló đầu ra, lườm hắn bằng ánh mắt đỏ ngầu của mình. Cô khịt khịt mũi, rồi đưa tay lau sạch nước mắt trên khuôn mặt.

“Đồ hai lời! Anh bảo tôi khóc rồi bắt tôi nín… hức… hức…”

Tô Thư Uyển mất bình tĩnh mà mắng Vương Gia Vỹ, thậm chí còn đánh hắn. Người đàn ông này chẳng những không chấp, mà còn tìm khăn lau mặt cho cô. Hắn bảo Tô Thư Uyển khóc vì không muốn cô dồn nén uất ức trong lòng, nhưng đâu có ngờ cô lại khóc dai như vậy.

“Được rồi. Tôi sai, tất cả đều do tôi vô lý, được chưa? Em đừng khóc nữa. Khóc xong mặt mũi tèm lem, nhìn sợ thật đấy.”

Chẳng hiểu sao bình thường Vương Gia Vỹ lãnh đạm ít nói, nhưng lúc này chịu hạ mình nhận sai, còn kiên nhẫn lải nhải đủ điều bên tai Tô Thư Uyển. Hắn cũng cảm thấy bản thân mình điên thật rồi, nhưng lại không thể cứ ngồi yên nhìn cô gái kia đau lòng mãi được.

Bọn họ cứ ngồi trong xe ô tô một lúc lâu, Tô Thư Uyển ngừng khóc thì ngủ thiếp đi. Vương Gia Vỹ ở bên cạnh quan sát cô, không nhịn được mà dùng ngón tay chạm vào gò má trắng hồng, véo nhẹ một cái.

“Chấp nhận làm bạn gái tôi khó đến vậy sao? Ở bên cạnh tôi, tôi sẽ bảo vệ cho em.”

Hắn nói bâng quơ một câu rồi nhìn ra ngoài cửa kính, nhưng người con gái tưởng chừng đang nằm ngủ say kia lại nghe thấy được. Cô nhíu nhẹ chân mày, hai hàng mi ươn ướt khẽ run lên nhè nhẹ.