Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 57: Ghét làm con rối bị người ta giật dây




“Mạc Thiên, con mau ngồi xuống đây ăn cơm đi.”

Sương Liên đứng dậy quay người lại đằng sau, lấy bát đũa ra từ trong tủ gỗ. Mạc Thiên nhìn ba cái bát trên bàn, rồi nhìn sang Vương Cẩn, hỏi:

“Mẹ, sao chú ấy lại ở đây?”

“Còn sao nữa? Là mẹ mời chú Vương của con đến dùng bữa tối!” Sương Liên tươi cười đáp lại.

Rõ ràng, Mạc Thiên không mấy tán thành với chủ ý này của mẹ. Chân mày anh ta hơi nhíu lại, hơi thở thoát ra nặng nề. Dù sao Vương Cẩn cũng là người đã có vợ con, giữa ông ta và Sương Liên lại không quá thân thiết, sao phải mời đến tận nhà ăn tối?

“Mạc Thiên sao thế? Hay là cháu không thích ăn tối cùng chú?”

“Không ạ! Chú nghĩ nhiều rồi.” Anh ta cong môi cười, che giấu sự khó chịu trong lòng.

Mạc Thiên bới cơm ra bát, suốt bữa ăn trầm tĩnh không nói câu nào. Vương Cẩn và Sương Liên thì trái lại, trò chuyện, cười đùa rất vui vẻ. Thỉnh thoảng ông ta còn gắp thức ăn cho Mạc Thiên, biểu hiện vô cùng thân thiết.

“Về dự án khu du lịch sinh thái ở thành phố Đông An, cháu có muốn tham gia không?” Vương Cẩn tìm cách bắt chuyện với chàng thanh niên ngồi ở phía đối diện.

Mạc Thiên dừng đũa, ngước lên nhìn Vương Cẩn. Nếu anh ta nhớ không nhầm thì dự án này do Vương Gia Vỹ phụ trách, cho nên liền cảm thấy có chút hứng thú.

“Chú có cách?” Anh ta hỏi.

Vương Cẩn gật gù, ngón tay vỗ nhẹ lên bàn vô cùng đắc ý: “Chỉ cần cháu muốn, chú có thể giúp.”

Đối với hai mẹ con Mạc Thiên, Vương Cẩn vẫn luôn nhiệt tình nâng đỡ. Nhưng Mạc Thiên biết rõ trên đời đâu ai cho không ai cái gì? Lão cáo già kia làm như vậy cũng chỉ muốn sau này lợi dụng anh ta để chuộc lợi.

Nhưng ở thời điểm hiện tại, Mạc Thiên chưa đủ thực lực để đứng vững trên đôi chân mình, đối chọi với Vương Gia Vỹ, cho nên đành thuận theo ông ta vậy.

“Vậy làm phiền chú rồi!”

“Chúng ta là người nhà, sau này không cần phải nói mấy lời khách sáo.” Vương Cẩn nói ra câu này, ánh mắt không tự chủ mà nhìn về phía Sương Liên.

Dùng xong bữa tối, ba người lên phòng khách ngồi uống nước trà. Mạc Thiên nhìn mẹ hắn và Vương Cẩn trò chuyện rôm rả đến hơn chín giờ vẫn chưa ngừng nghỉ, thì liên tục nhìn vào đồng hồ trên tay mình.

Cuối cùng Vương Cẩn đã hiểu ý, ông ta hắng giọng:

“Thôi, đã trễ rồi, có lẽ chú phải về đây! Mạc Thiên à, cháu có muốn đi cùng xuống bãi đỗ xe không?”

“Tối nay cháu ở lại đây với mẹ. Chú về cẩn thận!” Mạc Thiên đứng dậy, sẵn sàng tiễn người chú kia ra tận cửa.

Vương Cẩn về rồi, sắc mặt của Mạc Thiên thay đổi hẳn. Anh ta thở mạnh một hơi, cầm lấy miếng táo mà mẹ đưa, nghiêm túc nói:

“Mẹ à, sau này mẹ bớt qua lại với Vương Cẩn đi.”

“Mạc Thiên, con nói gì lạ vậy?” Sương Liên sửng sốt nhìn con trai mình.

Anh ta đưa tay vuốt trán, giọng nói không nặng cũng không nhẹ: “Ông ta chẳng phải kiểu người tốt lành gì, cho nên chúng ta không dây dưa vào thì tốt hơn.”

Lời này là thật lòng. Nhìn thử mối quan hệ căng như dây đàn giữa Vương Cẩn và hai mẹ con Vương Gia Vỹ đủ để Mạc Thiên biết ông ta là loại người nguy hiểm đến nhường nào. Chẳng qua Vương Cẩn đang dòm ngó đến đống tài sản kếch xù mà Vương lão gia để lại, nên mới lợi dụng thân thế của Mạc Thiên làm bàn đạp cho mình. Mà anh ta thì không muốn như vậy!

“Vương Cẩn là chú ruột của con. Ông ấy đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, con lại muốn qua cầu rút ván sao?”

“Cái gì mà qua cầu rút ván? Mẹ nghĩ ông ta nâng đỡ con vì xuất phát từ lòng tốt sao? Không hề! Vương Cẩn chỉ đang lợi dụng hai mẹ con mình thôi.” Mạc Thiên cố gắng giải thích cho Sương Liên hiểu.

Thế nhưng mấy lời này như chẳng thể lọt nỗi vào tai bà ta. Sương Liên đứng phắt dậy, hậm hực trừng mắt với con trai mình:

“Mẹ cấm con nói về ông ấy như vậy. Không có Vương Cẩn, chúng ta làm sao có thể bước chân vào nhà họ Vương? Con cũng không có điều kiện phát triển tốt như bây giờ.”

“Mẹ! Mẹ thật mù quáng!” Mạc Thiên bất đắc dĩ thở dài.

Hiếm khi Mạc Thiên tranh cãi với Sương Liên. Từ nhỏ anh ta đã rất thương mẹ, suy nghĩ bà ta đã phải cực khổ trăm bề, một mình nuôi nấng mình nên người. Nhưng đối với chuyện của Vương Cẩn, con người ông ta tốt xấu chỗ nào, rõ ràng là rành rành ngay trước mắt, sao Sương Liên vẫn mù quáng bênh vực?

“Con về đây. Mẹ đóng cửa cẩn thận rồi nghỉ ngơi đi.” Mạc Thiên vơ vội chiếc áo khoác đang vắt trên thành ghế sofa, rảo bước về phía cửa.

Sương Liên vội đuổi theo, gọi: “Mạc Thiên, chẳng phải đã nói sẽ ở lại qua đêm sao?”

“Con bận rồi. Mẹ ngủ ngon!” Anh ta vẫn không dừng lại, lúc ra ngoài còn đóng sầm cánh cửa, phát ra một tiếng rầm cực lớn.

Mạc Thiên lái xe lao vun vút trên đường, tâm trạng bỗng nhiên trùng xuống. Anh ta tự mâu thuẫn với bản thân mình, một bên muốn chứng minh vị thế của bản thân ở Vương thị, một bên không muốn dây dưa với Vương Cẩn.

Nói chính xác thì Mạc Thiên ghét làm con rối bị người ta giật dây, điều khiển cuộc đời mình!

Nhưng mà Sương Liên, bà ta quá tin tưởng Vương Cẩn, còn anh ta lại không có cách nào khuyên ngăn mẹ của mình.

Về đến dinh thự, Mạc Thiên một mạch đi thẳng lên lầu, mặc cho hai mẹ con Vương Gia Vỹ đang ngồi ngoài phòng khách cũng không thèm nhìn lấy một cái. Tâm trạng đang không mấy dễ chịu, đột nhiên Mạc Thiên trông thấy Tô Thư Uyển bước ra từ phòng Vương Gia Vỹ, trên tay còn cầm theo chiếc giỏ nhựa đựng đồ.

Có lẽ là cô vừa mới đem quần áo khô cất vào phòng cho người đàn ông kia. Mạc Thiên bước đến, không nói không rằng mà ôm chầm lấy Tô Thư Uyển.

Chiếc giỏ nhựa trên tay cô rơi xuống, Tô Thư Uyển thảng thốt:

“Mạc Thiên, mau buông em ra.”

“Một chút thôi! Để anh ôm em một lúc, làm ơn…”

Tô Thư Uyển căng thẳng trong cái ôm cứng ngắc, tim đập mạnh, mắt mở to nhìn về hướng cầu thang bộ, không phải vì rung động mà sợ hãi.

Cứ nghĩ đến cảnh tượng Vương Gia Vỹ đi lên nhìn cảnh tượng này, cơ thể Tô Thư Uyển lại run lên không tự chủ được.

“Thư Uyển, đợi anh! Đợi anh nắm trong tay quyền lực, anh nhất định sẽ giúp em thoát khỏi cái nơi chết tiệt này.” Mạc Thiên siết chặt nắm đấm, lời nói chắc như đinh đóng cột.