“Rời khỏi đây em sẽ được tự do, không còn phải chịu sự sai khiến hay nhìn sắc mặt ai để sống nữa!”
Tô Thư Uyển ngồi chống tay lên cằm, nhớ lại những lời tối qua Mạc Thiên nói với mình. Biết là anh ta muốn giúp cô, nhưng nghĩ đến việc Mạc Thiên sẽ bất chấp mọi thứ để đối đầu với Vương Gia Vỹ, lòng cô lại thấp thỏm lo sợ.
Dù sao hai người họ cũng là anh em ruột, Tô Thư Uyển vẫn mong Vương Gia Vỹ và Mạc Thiên có thể nhanh chóng hòa hợp, chứ không phải vì bất kỳ chuyện gì, bao gồm cả cô mà xảy ra mâu thuẫn.
“Thư Uyển, đang nghĩ gì thế? Hàn thiếu gia đến chơi, quản gia Thẩm bảo cậu pha trà mời khách.” Lâm Túc Kỳ đi vào, vỗ nhẹ vào vai Tô Thư Uyển.
Cô xoay đầu nhìn cô ấy, đờ ra mấy giây mới kịp phản ứng liền đứng dậy đi pha trà mang ra ngoài phòng khách.
Sở dĩ hôm nay Tô Thư Uyển không phải đến trường vì cô đã bước vào kỳ nghỉ một tuần sau kết thúc học kỳ đầu của năm nhất. Hàn Lĩnh và Vương Gia Vỹ đang ngồi nói chuyện, thấy Tô Thư Uyển, người đàn ông nào đó bèn ngừng lại, ngước mặt lên nhìn.
Tô Thư Uyển vừa chạm vào ánh mắt hắn, bỗng dưng lại nhìn sang chỗ khác. Cô bước đến bên cạnh Hàn Lĩnh, rót trà ra tách sứ cho anh.
Bỗng, Hàn Lĩnh vô tình nâng tay chỉnh áo, nhưng lại không may chạm vào khuỷu tay Tô Thư Uyển, làm cho nước trà vương vãi một ít ra bên ngoài.
“Xin lỗi, tôi không cố ý!” Hàn Lĩnh vội rút khăn giấy trên bàn, lau vết dơ dính trên áo Tô Thư Uyển.
“Mắt cậu để trên trời sao? Thân là bác sĩ lại vô ý vô tứ như vậy?” Vương Gia Vỹ đứng dậy, vừa vòng sang chỗ hai người, vừa lên tiếng mắng chửi.
Hắn giật phắt tờ khăn giấy trong tay Hàn Lĩnh, đang định lau áo cho Tô Thư Uyển thì Lâm Túc Kỳ bưng trái cây lên bàn.
“Thư Uyển, cậu không sao chứ?” Cô ấy hỏi nhỏ.
Tô Thư Uyển lắc đầu, nhìn lên Vương Gia Vỹ nói:
“Thiếu gia, xin phép anh… tôi muốn về phòng thay đồ.”
Hắn ném tờ khăn giấy lên bàn, rồi gật đầu, phẩy tay để cô đi.
“Người hầu thôi mà, cậu có cần phản ứng mạnh như vậy không? Nếu là người khác không rõ tính cách của cậu, nhìn vào còn tưởng cậu thích cô gái kia nữa đó.” Hàn Lĩnh không suy nghĩ gì nhiều, đơn giản nói ra một câu để chọc tức Vương Gia Vỹ, ngờ đâu lại trúng tim đen của hắn.
Vương Gia Vỹ phớt lờ, đáp qua loa lại:
“Người hầu thì thế nào? Dù sao cũng là người sống trong nhà họ Vương. Cậu coi chừng tôi đấy!”
Ngay lúc này, Châu Viên Cầm bước ra, đến ngồi xuống bên cạnh Vương Gia Vỹ. Bà niềm nở cất lời:
“Hàn Lĩnh, cháu mới đến chơi à?”
Anh gật đầu, sau đó đẩy giỏ quà về phía Vương phu nhân:
“Cha mẹ vừa sang Thụy Sĩ thăm Chiêu Dao, trở về có chút quà mọn, muốn mang sang biếu bác.”
Châu Viên Cầm vui vẻ nhận lấy và cảm ơn gia đình Hàn Lĩnh một tiếng.
Bà nhớ đến Hàn Chiêu Dao, hình như lần cuối bà gặp cô ấy đã cách đây bốn năm rồi, trước khi cô ấy ra nước ngoài du học.
Vốn dĩ mối quan hệ giữa hai nhà rất tốt, gia đình hai bên đều là người làm ăn có ảnh hưởng lớn trong nước, Vương Gia Vỹ và Hàn Lĩnh lại là bạn thân, cho nên từ lâu, Châu Viên Cầm đã sớm để ý đến Hàn Chiêu Dao rồi.
Cô gái kia vừa xinh đẹp, giỏi giang lại là tiểu thư nhà quyền quý. Chẳng những Vương phu nhân mà có lẽ còn nhiều bậc phụ huynh khác, nhìn thấy Hàn Chiêu Dao một lần thôi đã đem lòng yêu thích rồi.
Bà cầm miếng táo trên bàn, chậm rãi cắn một miếng, dò hỏi:
“Hàn Lĩnh, em gái cháu đã có người yêu chưa?”
Anh nghĩ ngợi, chập chững mấy giây rồi đáp:
“Hình như vẫn chưa ạ! Con bé đã hoàn thành xong luận văn thạc sĩ, ba tháng nữa sẽ về nước, từ từ thay cha tiếp quản lại Hàn thị. Đến lúc đó, cháu phải hối thúc nó nhanh tìm người yêu mới được.”
Châu Viên Cầm như mở cờ trong bụng, bà liếc nhìn Vương Gia Vỹ, ngụ ý:
“Tìm ở đâu cho xa xôi? Hàn Lĩnh, cháu thấy Gia Vỹ thế nào? Thích hợp với Chiêu Dao chứ?”
Không khí đột nhiên lắng xuống. Hàn Lĩnh cười cười, nhất thời chưa biết nên trả lời Vương phu nhân thế nào. Vương Gia Vỹ cái gì cũng tốt, chỉ là tính hắn ngông cuồng, lại không biết trân trọng phụ nữ, vì vậy anh chỉ sợ để Hàn Chiêu Dao qua lại với hắn, em gái mình sẽ khổ.
Hàn Lĩnh đang định lên tiếng đáp lại Châu Viên Cầm hai chữ “tùy duyên” thì Vương Gia Vỹ đã cướp lời, thẳng thừng nói:
“Mẹ, đừng có nói mấy chuyện không đâu. Con thích hợp với ai, đâu cần mẹ đích thân chỉ điểm?”
“Hừ, thanh cao cái gì? Còn phải xem em gái tôi có nhìn trúng cậu không đã.” Hàn Lĩnh bĩu môi, lườm Vương Gia Vỹ một cái. Tên đó, hắn nghĩ hắn có giá lắm sao?
Cuộc trò chuyện bên lề kết thúc ở đây. Vương phu nhân vừa ngỏ ý muốn kết đôi cho Vương Gia Vỹ và Hàn Chiêu Dao, lập tức đã bị hai chàng trai phản bác, sượng sùng không biết nói thêm gì.
Buổi trưa Hàn Lĩnh ở lại dùng bữa, sau đó mới ra về.
…
“Tô Thư Uyển, em vào đây tôi nói nghe chuyện này.” Vương Gia Vỹ nắm tay cô, kéo thẳng vào phòng.
“Có gì anh nói nhanh đi, tôi còn phải nghỉ ngơi để chiều tiếp tục làm việc.” Tô Thư Uyển nhăn trán thể hiện sự phiền toái.
Vương Gia Vỹ hỏi:
“Làm việc vất vả đến vậy sao? Thế tôi cho em nghỉ ngơi vài ngày, đến một chỗ với tôi, được chứ?”
“Đi đâu? Tôi không muốn.” Cô chột dạ.
Chẳng qua Tô Thư Uyển nói vậy để Vương Gia Vỹ không làm phiền đến cô thôi. Nhưng mà tự nhiên nghe phải đi đâu cùng hắn, cô lại không muốn.
“Đi khảo sát địa hình cho dự án mới ở công ty, cũng xem như là đi du lịch! Quan trọng là tôi muốn em đi theo chăm sóc cho tôi.”
“Anh là con nít ba tuổi sao cần người chăm sóc.” Tô Thư Uyển khó chịu hỏi hắn.
Vương Gia Vỹ nhún nhẹ vai, gương mặt ma mị ghé sát vào tai cô, thì thầm:
“Tuổi tác có gì quan trọng? Căn bản là tôi thích được em chăm sóc! Hơn nữa, Tô Thư Uyển à… đây chẳng phải là bổn phận của em sao?”
“Em còn nửa ngày chuẩn bị những đồ dùng cần thiết! Sáng sớm ngày mai, chúng ta lên đường.”
Chính xác thì Vương Gia Vỹ gọi Tô Thư Uyển vào đây để thông báo lịch trình, không phải để nài nỉ cô đi cùng hắn!