“Này Vương Gia Vỹ, sắp đến nơi chưa?”
“Rốt cuộc là anh muốn lái xe đi đâu vậy hả?”
Tô Thư Uyển thở dài thườn thượt. Cô hỏi đến khản cả cổ mà vẫn không biết Vương Gia Vỹ đang định làm gì. Hắn vừa lái xe rẽ vào con hẻm phía trên, chạy thêm được một đoạn, sau đó lại lùi xe ra, lái lòng vòng sang con đường khác.
Thoáng cái Vương Gia Vỹ đã dừng xe lại. Hắn đấm mạnh vào vô lăng, hai mắt lộ rõ vẻ bất mãn nhìn về phía Tô Thư Uyển.
“Em nói bớt vài câu, giữ sức đi! Lúc bảo em nói chuyện thì không nói, bây giờ lải nhải cái gì?”
Chính hắn cũng đang điên lắm rồi, khi không lại bị lạc đường!
Thiết bị định vị trong xe ô tô bị hư, bản thân Vương Gia Vỹ cũng không biết mình đang ở đâu nữa.
Thành phố Đông An ở ngay đây, còn khu khách sạn mà hắn thuê thì ở đâu chứ?
“Gia Vỹ, anh mau nói gì đi? Chúng ta sắp đến nơi chưa?” Tô Thư Uyển dần mất kiên nhẫn. Bây giờ, cô đói lắm rồi.
Lúc dừng xe ở trạm chờ, bởi vì lười biếng mà Tô Thư Uyển không xuống dưới kiếm cái gì để lót bụng. Còn Vương Gia Vỹ thì quá vô tâm, một mình ăn uống no nê cũng không biết mang theo đồ ăn về xe cho Tô Thư Uyển.
“Thiết bị định vị có vấn đề, cho nên… tôi lạc đường.” Hắn nói tỉnh bơ, bộ mặt vẫn cứ trơ ra như đá.
Tô Thư Uyển mất mấy giây để nhận ra tình huống trớ trêu hiện tại. Mẹ nó, lạc đường sao không nói sớm cho cô biết?
“Anh không biết đi hỏi người dân xung quanh à? Sao cứ phải chạy lòng vòng mãi thế?”
Vừa bị lạc đường vừa nghe Tô Thư Uyển cằn nhằn, Vương Gia Vỹ thẹn quá hóa giận. Hắn hừ một tiếng, nói lớn:
“Em muốn thì tự đi hỏi đi. Tôi không thích!”
“Đồ sĩ diện hão.” Tô Thư Uyển mắng thầm hắn trong bụng.
Vương Gia Vỹ mặt mày tối đen như mực, nhìn ra hàng cây âm u bên đường càng thêm bất mãn. Hắn cũng đâu muốn bị lạc đường chứ? Chỉ là Đông An vừa mới từ thị trấn nâng cấp lên thành phố hơn một năm trở lại đây, cho nên đường xá vẫn còn khá nhỏ hẹp, phong cách sống của người dân cũng không quá năng động. Giống như hiện tại mới hơn tám giờ tối, nhưng nhà nào nhà nấy đều đã đóng cửa, tắt đèn đi ngủ.
Không thể đợi thêm được nữa, Tô Thư Uyển đành tự mình xuống xe, nhìn mấy căn nhà thưa thớt ở đằng trước, may thay đúng lúc gặp chủ nhà ra ngoài khóa cửa cổng, cô vội chạy đến:
“Bác ơi, làm ơn cho cháu hỏi thăm một chút.”
Trước mặt Tô Thư Uyển là một người đàn ông trung niên khoảng tầm năm mươi tuổi. Ông ấy thấy vẻ mặt gấp gáp của cô, giọng nói lại không giống người địa phương, thì hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Ngay lúc này, Vương Gia Vỹ cũng xuống khỏi xe, đi lửng thửng về phía Tô Thư Uyển.
Cô vội kéo hắn lại, hỏi nhỏ:
“Khách sạn anh đã đặt phòng, tên gì?”
“Lucky!”
Tô Thư Uyển gật gật, quay sang ông chú kia, giải thích qua loa vài câu rồi lễ phép nhờ ông ấy chỉ đường đi đến khách sạn.
“Cứ đi thẳng về hướng đông nam, gặp ngã ba thì rẻ sang trái đi ra hướng đường lớn, khoảng chừng mười cây số nữa sẽ đến.”
“Xa như vậy?” Vương Gia Vỹ nghe vậy thì thốt lên.
Tô Thư Uyển chớp mắt, cảm thấy mười cây vốn rất bình thường. Vương Gia Vỹ lái xe ô tô, chỉ cần chưa đến hai mươi phút đã đến nơi. Nhưng sao trông hắn có vẻ hoảng hốt như vậy?
“Làm sao? Không lẽ anh còn vấn đề nào nữa?”
Sắc mặt hắn xa sầm, cổ họng nuốt nước bọt ừng ực, rồi nói:
“Tôi vừa phát hiện xe hết xăng rồi.”
Đùng! Lời này như sấm nổ bên tai. Tô Thư Uyển sờ sững nhìn hắn, tuyệt vọng không nói nên lời.
“Bác cho cháu hỏi, muốn đến trạm xăng gần nhất ở đây thì đi hướng nào?”
“Cô gái, tầm này thì mấy trạm xăng đều đã đóng cửa hết rồi. Nếu muốn đổ xăng, chắc phải chờ đến sáng mai thôi.”
Hai người lại rơi vào bế tắc, Tô Thư Uyển đói đến nỗi bụng sôi sùng sục. Cô hết cách, đành phải làm liều:
“Bác có thể cho cháu và anh ấy tá túc lại một đêm được không? Sáng ngày mai bọn cháu sẽ đi ngay.” Kèm theo vài lời giải thích để người đàn ông kia thông cảm cho họ.
Ông ấy vào trong nhà gọi vợ, thương lượng một hồi, cuối cùng đã cho hai người họ ở lại.
“Còn xe của tôi thì thế nào? Cũng đâu thể mang vào trong sân được?” Vương Gia Vỹ nhìn cánh cửa cổng chật hẹp, tỏ ý chê bai.
Tô Thư Uyển chưa kịp nói gì, thì ông chú kia đã tiếp lời:
“Cũng chỉ là một cục sắt thôi, cứ để ngoài bãi đất trống đi, mất đâu được?”
Khỏi phải nói Vương Gia Vỹ tức đến mức nào. Chiếc siêu xe hắn mua gần hai triệu đô, vậy mà ông chú kia lại xem như đống sắt vụn!
“Gia Vỹ, chúng ta vào nhà thôi.” Tô Thư Uyển sợ chủ nhà đổi ý, vội kéo hắn vào trong.
Hai vợ chồng chủ để cho Vương Gia Vỹ và Tô Thư Uyển ngủ ở gian nhà dưới, căn phòng gần với bếp. Trước đây đó là phòng riêng của con gái bọn họ, nhưng cô ấy đã đi lấy chồng xa được ba năm, cho nên hiện tại đang để trống.
Tô Thư Uyển đói mèm, cô bèn đi cầu cứu bà chủ nhà cho mình thứ gì ăn để lót bụng. Bà ấy tìm trong bếp chỉ còn mấy gói mì và một ít rau xanh trong tủ lạnh.
“Cơm tối đã ăn hết rồi, cháu ăn tạm mì đi nhé!” Vừa nói, bà ấy tốt bụng chỉ cho cô vài vật dụng trong bếp, rồi đi lên nhà.