Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 59: Vài ngày bình an trước giông bão




Buổi tối ngày hôm đó, Tô Thư Uyển đã chuẩn bị sẵn đồ đạc để ngày mai lên đường cùng Vương Gia Vỹ. Bởi vì chuyến đi chỉ có ba ngày, cho nên cô chỉ mang vật dụng cá nhân cần thiết cùng vài bộ quần áo, gấp bỏ vào trong một chiếc ba lô nhỏ gọn.

Sáng sớm, Vương Gia Vỹ đem vali của mình cất vào cốp xe ô tô, còn ba lô của Tô Thư Uyển để vào khoang xe ở đằng sau. Cô ngồi bên ghế lái phụ cạnh hắn, chuẩn bị sẵn sàng khởi hành đến thành phố Đông An.

“Gia Vỹ, con đi đường cẩn thận.” Vương phu nhân ra đến tận xe dặn dò.

Vương Gia Vỹ gật đầu, bảo bà đừng lo lắng. Dù sao đây cũng không phải lần đầu hắn đi công tác xa nhà.

Xe rời khỏi cổng lớn dinh thự, Nhiễm Khiết đứng bên cạnh bác bảo vệ, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía đuôi xe, đến khi nó biến đi mất dạng mới bực tức đi vào trong nhà.

“Làm sao thế? Mới sáng sớm đã không vui như vậy?” Nhiễm Liên hỏi em gái.

Nhiễm Khiết bất mãn nhìn Nhiễm Liên, hai tay khoanh trước ngực, bộ mặt khó chịu trông thấy rõ.

“Em thật không hiểu nổi, những lần trước thiếu gia đi công tác, làm gì mang theo người hầu? Sao lần này lại lấy cớ cần người chăm sóc, hơn nữa còn muốn Tô Thư Uyển đi cùng mình?”

“Chị nói xem có phải thiếu gia thích con nhỏ đó không?”

Nhiễm Liên chép miệng, ánh mắt nhìn về phía xa, lộ ra vẻ hung ác:

“Đợi sau khi Tô Thư Uyển trở về, chị sẽ khiến nó nhanh chóng biến mất khỏi cái nhà này. Nhiễm Khiết, em kiên nhẫn đợi đi, cứ xem như cho nó vài ngày bình an trước giông bão.”

Nói xong, Nhiễm Liên kéo Nhiễm Khiết vào trong nhà, vừa đi vừa thì thầm to nhỏ về thủ đoạn thâm độc của mình.



Nửa ngày trôi qua, Vương Gia Vỹ dừng xe ở một trạm dừng chân để nghỉ ngơi một lúc. Lái xe liên tục suốt bốn tiếng đồng hồ, hắn có phần mệt mỏi.

Tô Thư Uyển đang ngồi bên ghế lái phụ tựa đầu vào cửa kính xe, khép mắt ngủ say. Vương Gia Vỹ liền chỉnh lại tư thế cho cô, hắn hạ lưng ghế ra đằng sau để cô nằm được thoải mái.

Khẽ giật mình tỉnh dậy, Tô Thư Uyển đưa tay dụi mắt, lờ đờ nhìn về phía Vương Gia Vỹ.

“Chúng ta đến rồi sao?”

“Vẫn chưa, mới đi được hơn nửa chặng đường thôi! Có muốn ra ngoài ăn chút gì không?” Vương Gia Vỹ từ tốn đáp lại. Hắn vươn người gỡ dây thắt lưng an toàn cho Tô Thư Uyển.

Cô lười biếng ngồi thẳng dậy, nhoài người ra bên ngoài cửa kính thì nhìn thấy biển báo trạm dừng chân ngay trước mặt. Chỉ là ngoài trời gió lạnh, cơn buồn ngủ lại kéo đến khiến cho Tô Thư Uyển không muốn rời khỏi khoang xe ấm áp này.

“Tôi không thấy đói. Anh muốn ăn gì thì ra ngoài ăn đi.” Cô nằm xuống, nghiêng người sang một bên rồi tiếp tục ngủ.

Vương Gia Vỹ mặt mày đen xì, không dám tin Tô Thư Uyển lại phớt lờ mình. Hắn ngồi một lúc vẫn thấy cô nhắm mắt ngủ ngon lành, đành phải một mình rời khỏi xe ô tô.

Vào trong trạm chờ, Vương Gia Vỹ gọi một suất cơm sườn đặc biệt, ăn uống no nê. Sau đó còn không quên mua một ly cà phê sữa nóng.

Hắn quay trở lại xe, lần này hắn không định để Tô Thư Uyển tiếp tục ngủ mà đánh thức cô dậy.

“Uống đi cho tỉnh táo.”

Từ sáng đến giờ, Tô Thư Uyển cứ ngủ suốt, không biết là bình thường cô ngủ không đủ giấc hay bởi vì né tránh Vương Gia Vỹ. Hắn cảm thấy vô cùng nhàm chán, thỉnh thoảng muốn quay sang nói chuyện với Tô Thư Uyển mấy câu mà chẳng được.

Cầm lấy ly cà phê sữa trên tay, cô gái kia hớp một hơi nhẹ nhàng. Hương cà phê béo ngậy cùng với vị ngọt của sữa hòa quyện trên đầu lưỡi, tức khắc đã đánh bay cơn buồn ngủ của Tô Thư Uyển.

Trên mặt Tô Thư Uyển dính một vệt cà phê mỏng, Vương Gia Vỹ tinh ý nhìn ra được. Chờ đến khi cô đặt ly cà phê xuống khay để ly, hắn liền kéo cô đến, không cho Tô Thư Uyển kịp chuẩn bị mà đưa lưỡi liếm vào khóe môi đỏ hồng.

Chưa dừng lại ở đó, Vương Gia Vỹ còn ngang nhiên chiếm lấy hai bờ môi đỏ mọng, vừa cắn vừa mút, lại luồn lưỡi vào bên trong, quấn lấy lưỡi của Tô Thư Uyển cho đến khi cô không còn dưỡng khí.

“Gia Vỹ, anh làm gì vậy?”

Tô Thư Uyển trừng mắt tức giận, vung tay lên định đánh Vương Gia Vỹ nhưng bị hắn đỡ được. Người đàn ông này gắt gao ôm cô vào ngực, ngón tay cái còn quệt nhẹ lên khóe môi mình, không chút liêm sỉ cất lời:

“Lau miệng giúp em. Không cần ngại! Dù sao cũng không phải lần đầu chúng ta hôn nhau.”

“Buông ra.” Tô Thư Uyển giận dỗi cố đẩy Vương Gia Vỹ ra cho bằng được.

Biết rõ đi một mình với tên này chẳng tốt lành gì. Nếu Tô Thư Uyển không tỉnh táo bảo vệ bản thân mình, chắc chắn sẽ bị cái tên này giở thêm nhiều trò đồi bại.

“Tôi ngủ tiếp đây, anh tập trung lái xe đi.” Cô hậm hực, dứt khoát nằm xuống.

“Em không thể thức nói chuyện cùng tôi sao? Nhỏ nhen!”

“Giữa chúng ta có gì để nói?” Tô Thư Uyển cắn môi nói, nuốt gọn hai chữ “đồ điên” ngược vào trong bụng.

Nếu cô mắng Vương Gia Vỹ, liệu hắn có dừng xe tống cô xuống đường ngay lập tức không?

Tô Thư Uyển nghiêng mặt về phía cửa kính, Vương Gia Vỹ chẳng còn cách nào khác. Hắn đành tập trung lái xe, đến nơi sẽ tìm cách trừng trị cô sau vậy.

Thêm ba tiếng đồng hồ trôi qua, Vương Gia Vỹ cảm thấy có điều gì không đúng lắm. Hình như… hắn đi lạc đường!

Quái lạ, rõ là con đường này, chẳng lẽ hắn nhớ nhầm?