“Gia Vỹ, anh mau bỏ tay ra!”
Tô Thư Uyển đang mải mê suy nghĩ, không để ý đến bàn tay Vương Gia Vỹ đã luồn vào áo mình từ lúc nào. Cứ thế, hai chiếc bánh bao mềm mịn của cô cư nhiên bị hắn chiếm đoạt.
“Tôi lạnh thì sẽ không ngủ được. Thư Uyển, chúng ta giữ tư thế này một lúc đi.”
Giọng hắn trầm trầm, phát ra hơi thở đều đều sau gáy Tô Thư Uyển. Cô luồn tay vào áo, muốn kéo tay Vương Gia Vỹ ra liền bị hắn nắm chặt lấy. Năm đầu ngón tay đan vào tay cô, đặt trên bầu ngực căng tròn.
“Ừm… ngủ đi.”
Trong khoảng không gian yên tĩnh, Tô Thư Uyển có thể nghe được tiếng gió thổi ngoài trời. Một tay cô bị Vương Gia Vỹ giữ chặt, cả thân hình nhỏ bé cũng được hắn bao trọn. Hắn vùi đầu vào cổ Tô Thư Uyển, rồi cắn nhẹ lên đó, dây dưa hôn thêm vài cái mới chịu để yên cho cô.
Khó chịu như vậy, đêm nay của Tô Thư Uyển, xem như vứt cho Vương Gia Vỹ mất rồi.
Cả ngày mệt mỏi, dù mới ăn hết một tô mì lớn nhưng cô vẫn chẳng có mấy sức lực. Không còn cách nào khác, Tô Thư Uyển chỉ biết nằm yên, kiên nhẫn chìm vào trong giấc ngủ.
Thời gian trôi đi, cho đến khi ánh sáng yếu ớt chiếu vào trong căn phòng thông qua khe cửa sổ bằng gỗ, Tô Thư Uyển giật mình tỉnh dậy. Một tay day trán, một tay theo phản xạ đẩy người đàn ông đang nằm bên cạnh ra xa một chút.
Không ngờ hôm qua, Vương Gia Vỹ lại ôm cô cả đêm mà ngủ.
“Ngủ thêm đi. Còn sớm.” Hắn nói nhỏ trong miệng.
Tô Thư Uyển dứt khoát ngồi dậy, cô nghiêng đầu qua lại vài cái cho đỡ mỏi.
“Tôi dậy sớm quen rồi.” Nói xong liền rời khỏi giường.
Ra khỏi phòng, Tô Thư Uyển đã nhìn thấy bóng dáng bà chủ nhà đi vào trong căn bếp. Cô liền xuống xem có thể phụ giúp gì bà ấy không.
“Bác gái, để cháu giúp bác nhào bột bánh nhé.”
“Được, được.”
Thấy người ta đang nhào bột làm vỏ bánh màn thầu, Tô Thư Uyển cũng xắn tay áo lên phụ giúp một tay. Sáng nay bà ấy đã ra chợ từ sớm mua thêm thịt và tôm để làm nhân bánh, nói là muốn chiêu đãi cô và Vương Gia Vỹ.
Bọn họ là những người xa lạ, mới lần đầu gặp gỡ, hơn nữa còn trong tình huống đột xuất như vậy mà vẫn được chào đón, Tô Thư Uyển cảm thấy con người ở vùng này thật tốt.
Buổi sáng trong tiết trời lạnh thế này, được ăn bánh màn thầu thơm phức, nóng hổi thì còn gì bằng. Tô Thư Uyển ăn liền một lúc ba cái, còn Vương Gia Vỹ để giữ hình tượng, chỉ chậm rãi ăn mỗi một cái để lót dạ.
Về phòng, Tô Thư Uyển bỏ quần áo bẩn vừa mới thay ra vào một túi ni lông, định bụng cất vào trong ba lô thì Vương Gia Vỹ nói:
“Ba ngày sắp tới, chúng ta sẽ ở đây.”
“Cái… cái gì?” Tô Thư Uyển hoang mang nhìn hắn, như không thể tin vào lời nói vừa nghe được.
“Chúng ta không về khách sạn nữa, chỉ ở lại đây thôi. Tôi tìm hiểu rồi, dù sao khu vực khảo sát cũng gần nơi này.”
Trước đó, Vương Gia Vỹ đã tìm hai vợ chồng chủ nhà bàn bạc. Hắn muốn thuê phòng để ở lại đây mấy ngày, lý do cũng trình bày rõ cho họ được biết.
Nghe hắn là tổng giám đốc của một công ty lớn, lại đưa ra mức giá cao để trải nghiệm cuộc sống gần gũi với người dân bản địa, ông bà chủ nhà đã đồng ý.
Vương Gia Vỹ nghĩ, ở đây không thể so sánh được với khách sạn hắn đã đặt phòng từ trước, duy chỉ có một điểm là vượt trội hơn hẳn.
Một căn phòng duy nhất! Có nghĩa là hắn sẽ có cớ ở cùng phòng với Tô Thư Uyển, sau đó cả đêm ôm cô ngủ.
“Anh… làm sao được chứ? Ông bà chủ nhà chưa chắc đã đồng ý.”
“Họ đồng ý rồi, em đừng lo.” Vương Gia Vỹ nhếch môi cười. Nụ cười của hắn thật khiến người ta không rét mà run.
Biết được ý đồ của hắn, Tô Thư Uyển liền đi tìm bà chủ, muốn hỏi xem trong nhà còn căn phòng nào trống hay không.
“Không có. Nhưng mà hai người cãi nhau sao? Bác khuyên này cháu gái, vợ chồng trẻ còn gắn bó với nhau lâu dài, có gì xích mích, đầu giường giận cuối giường hòa đi.”
“Vợ chồng?” Tô Thư Uyển tròn mắt nhìn chủ nhà.
Bà ấy nghĩ cô với Vương Gia Vỹ là vợ chồng sao?
“Không… không phải…”
“Ầy đừng ngại, cậu thanh niên kia đã kể cho bác nghe rồi.”
Một câu nói của bà ấy đã thành công chặn miệng Tô Thư Uyển.
“Bác gái, cháu thật sự cần thêm một căn phòng trống. Cháu… cháu có thể trả thêm tiền, dù là nhà kho cũng được.”
Nói như vậy rồi mà Tô Thư Uyển vẫn kiên quyết kiếm thêm phòng, bà chủ nhà chợt nhớ ra còn một căn nhà kho nhỏ, dọn dẹp lại cũng có thể ở được.
“Tiền nong gì chứ. Căn nhà kho đó, cháu muốn thì quét bụi đi thì vẫn dùng tốt. Nhưng mà vẫn nên làm hòa với chồng thì hơn.”
Tô Thư Uyển tùy hứng gật đầu, mặc kệ bà ấy hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Vương Gia Vỹ.
Cô tìm chổi, mau chóng dọn dẹp nhà kho. Bên trong chẳng có đồ đạc gì nhiều, chỉ cần để gọn lại một góc, rồi lau lại chiếc giường gỗ nhỏ nữa là xong.
“Phòng ngủ kia rất tốt, sao em cứ phải làm theo ý mình?”
“Gia Vỹ, anh thừa hiểu mà. Lẽ nào anh muốn đêm nào tôi với anh cũng ngủ chung một chỗ sao?” Tô Thư Uyển gạt tay hắn ra.
Ba ngày ở đây, cô không muốn đêm nào cũng bị Vương Gia Vỹ giày vò đến khó chịu.
Bị làm cho mất hứng, Vương Gia Vỹ giận dỗi bỏ về phòng, nhưng chưa được bao lâu, ông chủ nhà đã xuống gian nhà dưới tìm hắn.
“Có người tìm hai cô cậu kìa!”
Một người đàn ông, không biết là ai, chỉ nói là người quen của Tô Thư Uyển và Vương Gia Vỹ.
Hắn lấy làm lạ, có khi là Trần Kiều, thư ký của hắn.
Hôm qua Vương Gia Vỹ gọi cho cậu ta, kể sơ tình hình, nói mình ở tạm nhà dân, còn chưa đến khách sạn.
Hay là Trần Kiều kể lại cho Châu Viên Cầm biết, cho nên bà bảo cậu ta xuống đây xem tình hình của hắn?
Không cần đoán già đoán non, Vương Gia Vỹ ra ngoài phòng khách ở gian nhà trên, muốn xem là ai tìm hắn và Tô Thư Uyển.
Chẳng ngờ, người đàn ông trước mắt lại không giống như tưởng tượng.
Mạc Thiên?
Bốn mắt nhìn nhau, vầng trán Vương Gia Vỹ nhăn lại, âm thanh trầm thấp cất lời:
“Cậu đến đây làm gì?”