“Sao lại không thể là tôi chứ?” Mặc kệ sắc mặt hằm hằm của Vương Gia Vỹ, Mạc Thiên bình tĩnh ngồi xuống ghế.
Ông chủ nhà còn có việc phải ra ngoài, ông ấy dặn dò bọn họ có cần gì thì nói với vợ của mình.
Bà ấy đi vào phòng, để lại không gian cho ba người trẻ tự nhiên nói chuyện.
Chưa cần biết mục đích Mạc Thiên đến thành phố Đông An này là gì. Có điều hắn biết được chính xác chỗ ở của Vương Gia Vỹ, thì ắt hẳn đã được người khác cung cấp thông tin rồi.
Ánh mắt Vương Gia Vỹ nhìn về phía Tô Thư Uyển. Cô chột dạ cúi đầu, cắn cắn môi lo lắng.
Không cần nói cũng biết hắn đang nghi ngờ cô.
“Em báo cho cậu ta?”
Tối qua, người mà Tô Thư Uyển nói chuyện điện thoại, chính là Mạc Thiên.
Khốn khiếp! Sao cô dám giấu hắn?
“Nói?”
“Không phải lỗi của Thư Uyển. Là tôi nhất quyết hỏi, nên cô ấy mới phải nói ra địa chỉ ở nơi này.” Mạc Thiên đến kéo Tô Thư Uyển về phía mình.
Hai chân Vương Gia Vỹ vẫn đứng yên không nhúc nhích. Tay phải hắn cuộn tròn thành nắm đấm, ngực thở mạnh, nhìn chằm chằm Mạc Thiên.
Hắn nhướng mày, lặp lại câu hỏi cũ:
“Cậu đến đây làm gì?”
“Dự án thành phố Đông An, tôi đã được cho phép tham gia rồi. Vì vậy, mục đích tôi ở đây cũng giống như anh thôi.”
Lý do này, càng khiến Vương Gia Vỹ thêm phát tiết.
“Ai cho phép cậu?” Hai hàm răng hắn nghiến chặt vào nhau, phát ra âm thanh có thể nghe thấy được.
“Mẹ của anh, chủ tịch tập đoàn Vương thị?” Nói đến đây, Mạc Thiên còn bật cười, như để trêu tức Vương Gia Vỹ.
Hắn không chần chừ, gọi ngay cho Châu Viên Cầm. Kết quả, đúng như lời Mạc Thiên nói.
Chết tiệt!
“Con đừng tức giận, mẹ chỉ là không còn cách nào khác.”
Sức ép từ phía cổ đông quá lớn, Vương phu nhân không thể lấy cứng chọi cứng, thẳng thừng bác bỏ ý kiến của họ được.
Vậy nên mới nói Vương Cẩn thủ đoạn đa mưu, lần này còn biết mua chuộc từng vị cổ đông trong Vương thị.
Cũng chỉ vì Mạc Thiên quá xuất sắc, Vương phu nhân chưa thể tìm được điểm nào bắt bẻ được.
Phải có cơ hội để Vương Gia Vỹ và anh ta cùng thể hiện, một lần phân cao thấp.
“Được rồi, con tắt máy đây.”
Vương Gia Vỹ quay sang Mạc Thiên, nói:
“Về khách sạn đi, nơi này không phải chỗ để cậu ở.”
“Đâu thể anh nói là được? Nhà này cũng không phải của anh.” Mạc Thiên vẫn giữ thái độ cũ, điềm tĩnh khiêu khích hắn.
Vương Gia Vỹ vừa nhìn đã biết, cho nên hắn không chấp. Mạc Thiên muốn ở lại đây, thì cứ để cho anh ta thỏa mãn vậy.
Để xem, ai mới là kẻ thua cuộc!
Quả nhiên, ngay sau đó, Mạc Thiên đã nói chuyện với chủ nhà xin được ở lại.
Ban đầu bà ấy hơi khó xử, cho dù anh ta có đưa tiền xem như phí thuê phòng thì cũng không còn chỗ cho anh ta nữa.
Không ngờ, Vương Gia Vỹ lại nói giúp Mạc Thiên. Bảo với bà chủ nhà rằng anh ta sẽ ở chung phòng với hắn.
“Về phòng thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài.” Vương Gia Vỹ nói với Tô Thư Uyển, sắc mặt lạnh lùng vẫn chưa hết giận.
Hắn hỏi chủ nhà, rồi lái chiếc siêu xe của mình đến trạm xăng gần nhất, bơm một bình xăng đầy.
Vương Gia Vỹ đến khu vực chuẩn bị đầu tư phát triển khu du lịch sinh thái, cách đây khoảng mười lăm cây số.
Phía sau, Mạc Thiên lái xe ô tô bám theo sát hắn. Chẳng mấy chốc, ba người hai xe đã đến điểm đích.
Nói là thành phố nhưng khu vực định mở rộng dạng mô hình khu du lịch sinh thái này vẫn còn khá thư thớt những tòa nhà cao tầng, chủ yếu vẫn là dạng nhà mái thấp truyền thống, có chỗ vẫn còn đồng ruộng, suối nước ngọt và các đồng hoa rộng mênh mông, bát ngát.
Vương thị đang đẩy nhanh việc xây dựng khách sạn ở gần đây, thêm vào tuyến đường thuận lợi, kết hợp với chính quyền địa phương mở rộng xe buýt và tàu cao tốc điện từ, phục vụ cho khách du lịch.
Tô Thư Uyển hòa mình với thiên nhiên, đã rất lâu rồi cô không được ra ngoài thoải mái như thế này. Mặc cho cô tự do chơi đùa ở ngoài vườn hoa cải vàng, Vương Gia Vỹ đứng nói chuyện với người quản lý của lô đất này.
Mạc Thiên đứng bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ thêm vài lời đóng góp ý kiến. Vương Gia Vỹ lập tức thể hiện quyền uy của mình, rất biết cách để tiết chế sức ảnh hưởng của người đàn ông kia, không cho anh ta có cơ hội thể hiện năng lực của mình.
Lát sau, Mạc Thiên quay đi chỗ khác, nói muốn tham quan nơi này. Thực chất là đi lấy điện thoại chụp ảnh Tô Thư Uyển đang thả hồn mình giữa cánh đồng hoa rộng lớn.
Người con gái có gương mặt hồn nhiên, thanh khiết như vậy, trước nay Mạc Thiên chỉ mới gặp qua Tô Thư Uyển.
Vương Gia Vỹ không nhịn được, cũng muốn chụp một bức ảnh của Tô Thư Uyển. Hắn đến bên cô, sau đó gọi Mạc Thiên lại.
“Chụp ảnh giúp tôi và cô ấy đi.”
Mạc Thiên cười như không, tự hỏi sao Vương Gia Vỹ có thể tự tin đến vậy. Còn nhờ vả anh ta chụp hình giúp hắn.
“Anh chụp một mình đi , tôi… không chụp.”
“Chụp đi? Cảnh đẹp mà.” Hắn kéo tay Tô Thư Uyển, vòng cánh tay săn chắc qua chiếc eo mảnh khảnh.
Hành động thân mật này khiến Mạc Thiên nhìn thấy mà bức bối. Nhưng mà anh ta cũng không thể nói gì, miễn cưỡng lấy điện thoại chụp cho hai người.
Tô Thư Uyển mỉm cười, mặc dù không mấy thoải mái khi chụp cùng khung ảnh với Vương Gia Vỹ, nhưng ít nhất thì cô không muốn bản thân trông xấu xí trong bộ mặt cau có, khó chịu.
“Một, hai… ba.”
Tách!
Chụp xong ba, bốn tấm ảnh đẹp mắt. Mạc Thiên trả lại điện thoại cho Vương Gia Vỹ, sau đó lấy điện thoại mình ra, nhờ vả lại hắn.
“Anh cũng chụp giúp tôi và Thư Uyển vài tấm ảnh đi.”
“Không. Cậu nói xem vì sao tôi phải giúp cậu?” Vương Gia Vỹ nghênh mặt, thẳng thừng từ chối.