Bên trong căn phòng ngập mùi tình ái, Tô Thư Uyển nghe rõ tiếng kêu cót két phát ra từ khung giường gỗ. Cô chỉ sợ nếu hai người còn tiếp tục làm, nó sẽ sập mất.
“Gia Vỹ, em mệt...” Giọng nói yếu ớt ngâm lên, Tô Thư Uyển đẩy nhẹ bả vai Vương Gia Vỹ. Gương mặt kia vẫn đang si mê vùi vào ngực cô, vừa cắn vừa mút.
Tô Thư Uyển nằm xơ lụi trên giường, Vương Gia Vỹ nhìn thấy mà xót. Hắn bỗng ngồi dậy, kéo chiếc chăn bông đắp lên người cô.
“Anh đi ra ngoài một lát.”
Đôi mắt Tô Thư Uyển lim dim muốn ngủ, đầu hơi đau nhức. Mơ màng nhìn bóng lưng Vương Gia Vỹ mặc quần áo vào, rồi đẩy cửa rời đi, cô không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Hai người vừa mới xong một trận hoan ái, hắn không thể nán lại thêm một lúc được sao?
Ho nhẹ một tiếng, khóe mi Tô Thư Uyển tràn ra hai hàng nước mắt. Cô kéo cao chăn đắp ngang qua đầu, không muốn nghĩ đến Vương Gia Vỹ nữa.
Bên ngoài trời tối đen như mực, gió thổi theo từng cơn lạnh buốt. Vương Gia Vỹ đi xuống bếp, nhanh chóng đổ đầy một ấm nước, bắt lên bếp gas đun sôi.
Cạch,
Nghe thấy tiếng động sau lưng, Vương Gia Vỹ xoay người lại nhìn. Mạc Thiên đứng ngay cửa bếp, bất giác làm hắn khó chịu.
“Đã trễ như vậy rồi anh còn nấu nước làm gì?”
“Tôi đói nên muốn nấu mì ăn, cậu định quản?”
Từ nãy đến giờ không thấy Vương Gia Vỹ trở về phòng, Mạc Thiên khó tránh hiềm nghi. Biết rõ hắn không ưa gì mình, nhưng anh ta vẫn hỏi:
“Anh mới đi ra ngoài về sao?”
Vương Gia Vỹ không trả lời, trực tiếp chỉ vào hai lon bia còn đặt trong túi nilon trên bàn, ánh mắt chán ghét nhìn Mạc Thiên.
“Cậu xéo ra chỗ khác đi. Tôi muốn ăn một cách ngon miệng.”
Hóa ra là ra ngoài mua bia để uống. Mạc Thiên nhíu mày nhìn Vương Gia Vỹ như một kẻ dị hợm. Trời lạnh thế này, hơn nữa đã khuya rồi, không biết hắn đã phải lái xe đi bao xa để mua thứ vô bổ này về nữa?
Chỉ là anh ta đâu biết rằng mấy lon bia kia đã được Vương Gia Vỹ chuẩn bị từ trước, còn từ nãy đến giờ hắn ở trong phòng kho cùng Tô Thư Uyển.
Không bị Mạc Thiên quấy rầy nữa, Vương Gia Vỹ chờ cho nước trong ấm sôi lên, bèn tìm một cái chậu nhỏ, rót nước ra pha thêm cùng nước lạnh cho ấm.
Hắn lấy một cái khăn mặt mới, sau đó bê chậu nước về phòng Tô Thư Uyển.
Cô đang nằm trên giường, lim dim vào giấc ngủ, đột nhiên cảm thấy bên dưới hơi lạnh. Đôi mắt gắng gượng mở ra, Tô Thư Uyển đã thấy Vương Gia Vỹ quay về phòng từ lúc nào.
“Gia Vỹ…”
Tô Thư Uyển gượng mình ngồi dậy, nhưng Vương Gia Vỹ lại bảo cô nằm xuống. Hắn giặt chiếc khăn lau mặt cho cô, tiếp đó vén cao tấm chăn qua khỏi bụng để lau vùng nhạy cảm bên dưới, động tác vô cùng nâng niu, cẩn thận.
Bao nhiêu ấm ức từ nãy đến giờ của Tô Thư Uyển đều bay biến, hóa ra cô đã nghĩ sai về hắn. Vương Gia Vỹ ra ngoài là để chuẩn bị nước ấm lau người cho cô, vậy mà Tô Thư Uyển lại trách nhầm hắn.
“Có thấy đau không?”
“Có một chút.” Tô Thư Uyển nắm lấy bàn tay hắn, giọng nũng nịu.
Vương Gia Vỹ để dẹp chiếc chậu sang một bên, lại lục trong ba lô của Tô Thư Uyển, tìm một chiếc quần ngủ thoải mái để mặc cho cô.
Cả quá trình Tô Thư Uyển cứ việc nằm yên, tận hưởng sự cưng chiều từ Vương Gia Vỹ. Trước đây cô từng nghĩ cả đời Vương Gia Vỹ đều để người khác phục vụ mình, không ngờ hắn còn biết cách chăm sóc cho người khác.
“Lần sau anh sẽ nhẹ lại. Ngoan, đừng khóc.”
Kể cả Tô Thư Uyển không còn khóc nữa, Vương Gia Vỹ vẫn phát hiện mắt cô đang sưng. Hắn còn tưởng mình quá mạnh bạo khiến cô sợ đến tận giờ, cho nên lời nói mới mềm mỏng từng chút một, dỗ dành Tô Thư Uyển.
“Anh tự mình nói rồi đó. Không được nuốt lời.”
Vương Gia Vỹ gật đầu quả quyết, xem như để cô an tâm hơn. Còn làm được hay không, phải xem bản tính lưu manh trong người hắn có trỗi dậy không đã!
“Ngủ đi, ngủ một giấc dậy sẽ không còn đau nữa.”
Nằm xuống bên cạnh Tô Thư Uyển, hắn ôm cô vào lòng. Tô Thư Uyển buồn ngủ díu mắt, hiện tại chỉ muốn vùi đầu vào cơ thể ấm áp bên cạnh, nhưng chợt nhớ đến Mạc Thiên, cô lại nói:
“Anh vẫn là nên trở về phòng thì tốt hơn. Mạc Thiên, anh ấy…”
Vương Gia Vỹ thở dài, khi không lại nhắc đến Mạc Thiên làm hắn bực mình.
“Em đã là người của anh rồi, không được tùy tiện nhắc đến người đàn ông khác. Đặc biệt là là tên đó.”
Tính chiếm hữu của hắn vô cùng mạnh, Tô Thư Uyển cũng phải cảm thấy có hơi lo sợ. Nhưng mà mối quan hệ giữa hai người không thể công khai được, ít nhất là ở thời điểm hiện tại.
“Anh nghe em, trở về phòng mình có được không?”
Vương Gia Vỹ đương nhiên biết điều Tô Thư Uyển lo sợ. Hắn cũng không muốn tạo sự bất an cho cô nên đã đồng ý.
Quyến luyến hôn vài cái vào môi và trán Tô Thư Uyển, Vương Gia Vỹ mới chịu rời đi. Hắn còn không quên dặn cô phải nằm mơ thấy mình, điệu bộ hệt như một đứa trẻ vòi vĩnh.