Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 67: Em muốn... (18+)




“Được! Chúng ta về giường.”

Vương Gia Vỹ bế thốc Tô Thư Uyển lên, ôm cô về chiếc giường nhỏ, nhẹ nhàng đặt xuống. Hắn nhìn kết cấu giường lỏng lẽo thì hơi nghi ngại, liệu cái khung gỗ này có đủ kiên cố để hai người lăn lộn cả đêm trên đó?

Ngắm nhìn Tô Thư Uyển đang nằm khiêu gợi trên giường, một tay Vương Gia Vỹ vuốt ve cơ thể nuột nà của cô, tay còn lại luồn ra phía sau, cởi bỏ chiếc áo ngực và áo sơ mi vướng víu, thuận lợi lôi tuột nó ra bên ngoài.

Vương Gia Vỹ ngậm lấy một bên ngực, dùng chiếc lưỡi của mình trêu đùa nụ hoa màu hồng nhạt. Bên còn lại, năm đầu ngón tay linh hoạt nhào nặn chiếc bánh bao mềm thành đủ mọi hình dạng. Mỗi hành động của hắn đều khiến Tô Thư Uyển mê man, tê dại.

“Ưm, Gia Vỹ…”

Tô Thư Uyển bất giác gọi tên người đàn ông đang nằm trên thân thể mình, giọng nói nhỏ nhẹ, yêu kiều như để mê hoặc chúng sanh. Vương Gia Vỹ hôn vào kẽ hở giữa hai bầu ngực, chiếc lưỡi vươn dài quét một đường lên đến tận xương quai xanh và hõm cổ.

Trên người Tô Thư Uyển chỉ còn độc nhất một chiếc quần lót, Vương Gia Vỹ chẳng tốn tí sức lực nào đã kéo nó ra, ném thẳng xuống đuôi giường. Một chân cô gác lên vai hắn, mở rộng vùng cấm địa bên dưới, lồ lộ ngay trước mặt hắn.

Cô xấu hổ, hai mắt nhắm nghiền. Vương Gia Vỹ bắt đầu dùng tay khám phá vùng cấm địa bên dưới. Một ngón tay trượt dần vào sâu cái động nhỏ, trơn tru ra vào.

“Ưm… ư…”

Tô Thư Uyển rên rỉ thành tiếng, mấy đầu ngón chân co quắp vào nhau, khoái cảm chạy dọc khắp cơ thể. Vương Gia Vỹ lại tiếp tục cho thêm một ngón tay vào, thi nhau chọc khuấy.

“Tiểu yêu tinh, em thật mê người!” Hắn cắn nhẹ vào vành tai Tô Thư Uyển, rót vào trong đó những lời đường mật.

Vương Gia Vỹ rút ngón tay của mình ra, nơi đó của Tô Thư Uyển đã ướt sủng, dính đầy chất dịch nhờn lên tay hắn. Vương Gia Vỹ cảm thấy bên dưới căng trướng, lồng ngực nóng hổi phập phồng. Chẳng mấy chốc hắn đã trút bỏ quần áo trên cơ thể mình, giải phóng cho con cự long cương lên thẳng tắp.

“Thư Uyển, em sẵn sàng chưa? Nói đi, có muốn anh không?”

“Có, em... em muốn!”

Tô Thư Uyển gật đầu nhè nhẹ, Vương Gia Vỹ liền dang rộng hai chân cô ra. Hắn cầm lấy con cự long khổng lồ nổi đầy gân tím, cọ lên cọ xuống gần vùng cấm địa, sau khi xác định được lối vào, hắn mạnh mẽ xông đến, thọc rút liên hồi.

“A... ưm…”

Thân dưới không ngừng tiết dịch nhờn bôi đường đi cho Vương Gia Vỹ. Mười đầu ngón tay Tô Thư Uyển đan chặt vào tay hắn, cơ thể cô ưỡn về phía trước, thuận lợi cho người đàn ông phía trên hành sự.

“Ưm… Gia Vỹ, chậm, chậm một chút. Xin anh…”

Tốc độ nhanh đến chóng mặt khiến cô thích nghi không kịp. Mỗi cú nhấp mạnh mẽ của hắn đều chạm đến tận chỗ sâu nhất trong cơ thể Tô Thư Uyển. Mồ hôi cô túa ra như thác, giữa trời đông lạnh giá lại có cảm giác như đang nằm trên lò than đỏ rực.

“Được, ngoan… anh sẽ chậm lại.”

Vương Gia Vỹ giảm tốc, gương mặt vùi sâu vào bầu ngực Tô Thư Uyển. Đôi môi mỏng mút nhẹ nụ hoa đỏ hồng, sớm đã căng cứng vì nhạy cảm.

“Ưm… ư… ư…”

Trên dưới phối hợp, được một lúc, Vương Gia Vỹ đã lật người Tô Thư Uyển nằm sấp, bầu ngực ép chặt xuống ga trải giường. Kiện hông hắn thúc mạnh lên phía trước, bàn tay lại bắt lấy cặp mông tròn trịa, xoa bóp vô cùng dễ chịu.

Tô Thư Uyển lên đến tận đỉnh, dòng nước bên dưới chảy ra ồ ạt. Vương Gia Vỹ vẫn hừng hực khí thế, không ngừng luân động.

“Thư Uyển, em thật tuyệt...”

“Gia Vỹ, chậm thôi… em, em chết mất…”

“Ngoan, anh biết em đang sướng lắm. Có phải không?”

Lời nói thẳng thừng đến thô tục, nhưng lại rất kích thích. Vương Gia Vỹ bóp chặt eo cô, thúc mạnh vào bên trong, mặc cho Tô Thư Uyển đang cố cắn răng để không la hét thành tiếng.

Cho dù căn phòng này hơi cách xa những phòng khác, nhưng ở đây không có hệ thống cách âm. Lỡ như người ngoài đi ngang qua nghe thấy âm thanh ám muội trong căn phòng, Tô Thư Uyển chắc chắn sẽ tự tay đào hố chôn sống mình.

“Gia Vỹ, xin anh… nhẹ, nhẹ một chút…”

“Hức… hức…”

Tô Thư Uyển bật khóc thút thít, bất giác làm Vương Gia Vỹ hoảng loạn. Bên dưới đột nhiên bất động, hắn vội hôn lên tấm lưng trần của cô, nhỏ giọng tỉ tê:

“Xin lỗi, anh xin lỗi…”

Vương Gia Vỹ nhịp nhàng trở lại, rồi hừ nhẹ một tiếng, trút hết phần tinh hoa vào người Tô Thư Uyển. Hắn rút con cự long ra ngoài, nằm xuống giường, lau nước mắt cho cô gái nhỏ.

“Ngoan, đừng giận anh.”

“Ưm… không có!”

Bởi vì đau quá nên mới hơi hoảng loạn, Tô Thư Uyển không hề giận hắn. Cô cảm nhận được khoái cảm mà Vương Gia Vỹ mang đến cho mình, nhưng tinh lực hắn quá dồi dào, trong lần một lần hai cô không thể tiếp ứng ngay được.

Nghỉ ngơi một lúc, vật to lớn bên dưới Vương Gia Vỹ lại căng phồng lên. Lần này, hắn để Tô Thư Uyển ngồi phía trên, chiếm thế chủ động.

“Gia Vỹ, có thật em là người đầu tiên lên giường cùng anh không?”

“Thật! Chẳng phải anh đã nói rồi sao? Hay là em vẫn luôn nghĩ anh tùy tiện với phụ nữ như vậy?” Vương Gia Vỹ nâng cao giọng, hai bàn tay rảnh rỗi bóp lấy đôi gò bồng trắng mịn.

“Không… không có!”

Ai đó bất giác mỉm cười, chủ động nhấc mông mình lên, nhấp nhô trên cơ thể cường tráng của hắn.