Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 71: Không dám trèo cao




Tô Thư Uyển từ từ mở mắt, cơ thể rệu rã không muốn ngồi dậy. Đều tại cái tên nào đó hành cô suốt cả đêm hôm qua, tinh lực dồi dào đến mức khiến Tô Thư Uyển chỉ biết nằm dưới thân hắn, không ngừng nhỏ tiếng cầu xin.

Cô quay sang nhìn Vương Gia Vỹ, hắn vẫn đang ngủ say trên giường. Gương mặt nam nhân đẹp không góc chết, Tô Thư Uyển càng ngắm càng mê mẫn đắm chìm, bất giác còn đưa tay lên chạm vào hàng mi cong vút của hắn.

Chừng khoảng mười lăm phút sau, Tô Thư Uyển chống tay ngồi thẳng dậy. Người đàn ông nằm bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì. Cô sực nhớ ra một chuyện, vội rời khỏi giường, tiện tay cầm chiếc áo sơ mi của Vương Gia Vỹ choàng vào người, rồi đi đến bên bàn trang điểm.

Tô Thư Uyển lục tìm túi xách, lấy ra một viên thuốc tránh thai cấp tốc mà mình đã chuẩn bị sẵn, cho vào trong miệng.

Nuốt một ngụm nước lớn, viên thuốc trôi tuột xuống dạ dày, Tô Thư Uyển mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Vương Gia Vỹ không dùng đồ bảo hộ khi hai người quan hệ, cho nên đây là biện pháp duy nhất cô có thể làm để tránh việc mang thai ngoài ý muốn.

Tô Thư Uyển luôn nhận thức từng sự việc một cách rõ ràng. Nếu cô đã chấp nhận Vương Gia Vỹ thì cũng sẽ hết lòng yêu đương cùng hắn. Nhưng mà mối quan hệ giữa hai người tiến xa hơn nữa, có thể nói là khó như lên trời, cho nên Tô Thư Uyển không muốn bị đứa bé ràng buộc.

Cô không dám trèo cao, càng không bao giờ có tơ tưởng đến vị trí thiếu phu nhân nhà họ Vương. Vì vậy Tô Thư Uyển rất sợ lỡ may mình mang thai con của Vương Gia Vỹ. Đến lúc đó hoặc là đứa trẻ sẽ bị nhà họ Vương cướp đi, hoặc là họ sẽ bắt cô đem bỏ nó.

“Thư Uyển, em đã dậy rồi sao?”

Nghe thấy tiếng gọi, Tô Thư Uyển giật mình quay lại đằng sau nhìn. Cô vừa đặt ly nước xuống bàn, tay vẫn còn run run. Vương Gia Vỹ bước về phía cô, ngồi xuống bên cạnh.

“Em cũng vừa mới dậy thôi.”

“Ừ. Chúng ta đi tắm.”

Vương Gia Vỹ bế Tô Thư Uyển vào trong phòng tắm, xả nước vào bồn rồi cùng cô ngâm mình trong đó. Một lúc sau trở ra, hắn không chút ngần ngại mà thay đồ trước mặt Tô Thư Uyển.

Cô nhân lúc Vương Gia Vỹ không để ý giấu nhẹm vỉ thuốc tránh thai đang đặt trên bàn trang điểm vào trong túi xách. Cũng may là không bị hắn phát hiện.

Tối hôm qua Mạc Thiên ôm theo thất vọng đã bỏ về nhà trước. Vương Gia Vỹ nghe được thông tin anh ta trả lại phòng khách sạn ngay buổi chiều sau khi từ bờ biển trở về thì không khỏi vui mừng, đắc ý.

Ăn sáng xong, Vương Gia Vỹ cũng làm thủ tục trả phòng, cùng Tô Thư Uyển quay lại dinh thự.



Hai người vừa về đến, Vương Gia Vỹ đã nhìn thấy bóng dáng của Vương Minh Tuyết. Hắn nhíu mày khó chịu, dạo gần đây cô ta cứ thường xuyên tiếp cận Vương Gia Vỹ, thật khiến hắn cảm thấy phiền toái.

“Minh Tuyết, em lại đến đây làm gì?” Vương Gia Vỹ kéo vali vào trong, đưa cho Nhiễm Liên mang lên phòng giúp mình.

“Sao anh nói cứ như muốn đuổi em thế?” Vương Minh Tuyết định choàng tay Vương Gia Vỹ, nhưng bị hắn né tránh.

Vẫn là cái lý do cũ. Hắn ngồi xuống ghế sofa, day nhẹ trán nói:

“Em thừa biết chú không thích anh rồi. Sao cứ thường xuyên lui tới làm cho ông ấy bực mình?”

Vương Minh Tuyết giãy nãy, hậm hực ngồi xuống bên cạnh.

“Ba em là ba em, em là em, liên quan gì đến nhau chứ? Gia Vỹ, chẳng phải lúc trước em đã nói sẽ luôn đứng về phía anh rồi sao?”

Hắn cười nhạt, rót một ly nước lọc để uống.

Nhìn thấy Vương Gia Vỹ ngó lơ mình, lại để ý Tô Thư Uyển được đi công tác cùng hắn. Vương Minh Tuyết phân bì:

“Anh đi công tác sao không cho em đi cùng? Việc gì phải mang theo con nhỏ vô tích sự đó chứ? Anh thừa biết em rất rảnh rỗi, cũng rất muốn ở gần anh mà.”

Lý do gì thế này? Vương Gia Vỹ thật sự cảm thán với độ mặt dày của Vương Minh Tuyết!

“Cô ấy đi theo phục vụ anh? Những gì Tô Thư Uyển có thể làm, em thay thế được sao? Dù sao em cũng không phải người hầu trong nhà họ Vương, đúng chứ?”

Vương Gia Vỹ chỉ đang cố ý chọc tức Vương Minh Tuyết, nhưng lời nói của hắn lại khiến Tô Thư Uyển có hơi chạnh lòng.

“Thiếu gia, tôi xin phép đi làm việc.” Cô cúi mặt nói một câu, sau đó đi khỏi phòng khách.

Gương mặt buồn rầu của Tô Thư Uyển làm Vương Gia Vỹ chú ý. Hắn nhìn theo bóng lưng cô, không khỏi suy nghĩ. Chẳng phải trong suốt đoạn đường trở về dinh thự, hai người nói chuyện rất vui vẻ sao? Sao tự nhiên cô lại trở nên như vậy? Còn lầm lủi tránh đi chỗ khác.

Hắn chẳng còn có hứng thú ngồi đây lảm nhảm với Vương Minh Tuyết, bèn đứng dậy.

“Em ngồi đây chơi một mình đi, chán thì về. Anh phải về phòng xử lý công việc.”

“Anh… chúng ta chưa nói chuyện mà?” Vương Minh Tuyết lẽo đẽo đi theo sau, bèn bị Vương Gia Vỹ nghiêm mặt cảnh cáo.

Đừng có đi theo hắn!

Bước chân Vương Minh Tuyết khựng lại, nhìn Vương Gia Vỹ thêm một cái rồi buồn bực lấy áo khoác chuẩn bị ra về.

“Tiểu thư, cô ở lại ăn trái cây đã. Táo tôi vừa gọt, rất ngon và ngọt.”

“Không có tâm trạng. Tránh ra!” Vương Minh Tuyết đẩy Nhiễm Khiết sang một bên.

Cô ta nheo mắt nhìn cô tiểu thư kiêu kỳ kia, hạ thấp giọng nói:

“Có phải cô cũng thấy khó chịu với Tô Thư Uyển đúng chứ? Tôi có một cách có thể khiến cô ta bị phu nhân đuổi khỏi dinh thự, nhưng rất cần sự hỗ trợ từ cô. Vương tiểu thư, không biết cô có hứng thú nghe tôi trình bày không?”

Vương Minh Tuyết nghe vậy thì ngồi lại xuống ghế, phẩy tay ra hiệu cho Nhiễm Khiết đến nói nhỏ vào tai mình.