Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 72: Là anh không để ý đến cảm nhận của em




Nhiễm Khiết ghé sát vào tai Vương Minh Tuyết, thì thầm to nhỏ về kế hoạch của mình. Khóe môi cô ta nhếch nhẹ lên, hai mắt híp lại, lộ ra dáng vẻ tàn độc.

Vương Minh Tuyết nhịp nhịp ngón tay trên tay vịn ghế sofa, thi thoảng lại gật đầu tán thưởng với lời nói của Nhiễm Khiết.

“Được, chỉ cần đuổi được con nhỏ đó đi, bổn tiểu thư đây bỏ tí sức cũng không thành vấn đề.” Vương Minh Tuyết dương mặt tự đắc.

Bước đầu thành công như đúng kế hoạch, Nhiễm Khiết mừng thầm trong lòng. Sẽ chẳng bao lâu nữa, hai chị em cô ta sẽ khiến Tô Thư Uyển thê thảm rời khỏi cái dinh thự này.



Ngay sau khi Vương Minh Tuyết đi khỏi, Tô Thư Uyển lại xắn tay áo lau dọn bàn tiếp khách. Lúc cô đang rửa ly trong bếp thì Vương Gia Vỹ xuất hiện.

Cô ngước mặt lên nhìn hắn, không nói gì mà tiếp tục tập trung vào công việc.

Vương Gia Vỹ đứng ngẩn người ra một lúc, chăm chú nhìn theo từng cử động nhỏ của Tô Thư Uyển. Đợi đến khi cô lau khô tay định đi lên trên nhà, hắn lại kéo tay cô lại.

“Em có điều không vui?”

“Không có.” Tô Thư Uyển trả lời cộc lộc, ánh nhìn tránh đi chỗ khác.

Thái độ tệ như vậy còn bảo không vui? Vương Gia Vỹ nhíu mày suy nghĩ, rốt cuộc Tô Thư Uyển đang giận chuyện gì?

Từ lúc về dinh thự đến giờ, hắn cũng chưa nói với cô câu nào mà?

“Em chắc chắn có điều không vui. Tô Thư Uyển, có chuyện gì, mau kể với anh đi.”

Vương Gia Vỹ không muốn vòng vo, ngay lập tức bắt cô nói ra những điều đang giấu trong lòng.

Bị hắn ép đứng dựa lưng vào thành bếp, Tô Thư Uyển không có đường để trốn chạy. Khóe mi cô ươn ướt nhìn hắn, nghẹn giọng hỏi:

“Gia Vỹ, đối với anh em chỉ là người hầu thôi sao?”

Vương Gia Vỹ im lặng không nói gì. Hắn khựng lại một lúc lâu, mới nhớ ra những lời ban nãy mình nói với Vương Minh Tuyết.

Hóa ra Tô Thư Uyển buồn vì chuyện này!

Hắn vuốt nhẹ gò má cô, gương mặt ghé sát lại, mấp máy môi nói nhỏ:

“Vừa nãy anh chỉ muốn chọc tức Vương Minh Tuyết, nên mới cố tình nói như vậy.”

Đôi mắt Vương Gia Vỹ quét ngang một đường về phía lối ra vào, sau đó kéo Tô Thư Uyển ngã vào người mình, ôm chặt lấy.

“Là anh không để ý đến cảm nhận của em. Tô Thư Uyển, xin lỗi…”

Hai từ xin lỗi ngắn gọn, nhưng từ chính miệng Vương Gia Vỹ thốt ra lại lớn lao vô cùng.

Cuộc đời này hắn chưa từng xin lỗi bất kỳ ai, kể cả mẹ của hắn.

Vậy mà hiện tại, Vương Gia Vỹ nhìn thấy Tô Thư Uyển không vui, lập tức nhận lỗi về phía mình.

“Em… em cũng đâu nói là trách anh.” Cô hơi lúng túng, cọ mũi vào bả vai hắn.

Vương Gia Vỹ hôn lên đỉnh đầu Tô Thư Uyển, bàn tay vuốt nhẹ sống lưng cô, nói khẽ:

“Nhưng anh không muốn nhìn thấy em buồn. Hiểu không?”

Tô Thư Uyển gật gật, ôm chặt lấy Vương Gia Vỹ.

“Vâng ạ.”

Chỉ một câu xin lỗi của hắn lại khiến trái tim cô ấm áp đến kỳ lạ.

Buông Tô Thư Uyển ra, Vương Gia Vỹ véo nhẹ lên đôi má ửng hồng của cô, nói:

“Cười lên một cái xem?”

Ai đó bất giác bật cười, nụ cười xinh xắn khiến hắn đổ gục.

Chợt, quản gia Thẩm đi xuống bếp. Tô Thư Uyển nhanh mắt nhìn thấy bà, vội tránh xa Vương Gia Vỹ.

“Thiếu gia, phu nhân đã về rồi. Cậu có muốn tắm trước khi dùng bữa tối không?”

“Cũng được.”

Thẩm Hoa nhìn sang Tô Thư Uyển, bảo cô đi chuẩn bị nước thảo dược cho Vương Gia Vỹ, sau khi hắn tắm xong thì dùng ngâm chân để thư giãn.

Buổi tối Châu Viên Cầm ăn cơm cùng Vương Gia Vỹ. Mạc Thiên vẫn như thường lệ, dùng bữa ở bên ngoài. Châu Viên Cầm hỏi con trai mình:

“Lúc ở thành phố Đông An đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao thằng nhóc kia lại bỏ về trước?”

Nghe bà nhắc đến Mạc Thiên, ánh mắt Vương Gia Vỹ khẽ liếc về phía Tô Thư Uyển, sau đó lại nhìn xuống bát cơm của mình.

“Con không biết. Tên đó đáng để mẹ phải bận tâm sao?”

“Không phải. Chỉ là thấy lạ…” Châu Viên Cầm gắp một khoanh mực hấp, cho vào bát của Vương Gia Vỹ.

Bà chuyển chủ đề, hỏi về dự án khu du lịch sinh thái. Vương Gia Vỹ tự tin gật đầu, mọi việc đều nằm trong dự liệu của hắn.

“Nếu dự án này thành công, các vị cổ đông sẽ càng có niềm tin vững chắc với con. Lúc đó Mạc Thiên sẽ không còn cơ hội mơ tưởng bay xa ở Vương thị nữa.” Khóe mi Vương phu nhân nheo lại vô cùng hài lòng.

Vương Gia Vỹ lại nhếch nhẹ khóe môi, hờ hững nói:

“Còn chưa chắc.”

Chẳng phải Mạc Thiên vẫn còn người chú thân thiết luôn hậu thuẫn anh ta hết lòng sao? Vương Gia Vỹ không tin Vương Cẩn lại ngồi yên không giúp gì.

Châu Viên Cầm bỗng chau mày:

“Lúc trước con từng nói không đánh giá cao thằng nhóc Mạc Thiên đó sao? Bây giờ đã biết sợ rồi?”

Vương Gia Vỹ chép miệng, nuốt miếng mực xuống cổ họng, thản nhiên nói:

“Mẹ à, cái gì vốn là của mình thì sẽ mãi mãi là của mình thôi. Có những thứ trên đời đã định sẵn chủ nhân nó thuộc về rồi.”