Hơn hai tháng qua, tình cảm giữa Tô Thư Uyển và Vương Gia Vỹ phát triển rất tốt. Dù không công khai mối quan hệ nhưng Vương Gia Vỹ vẫn rất biết cách quan tâm đến cô. Buổi tối hai người thường bí mật gặp nhau trong phòng ngủ trên lầu hai, hay cuối tuần hắn thường tìm lý do để đưa Tô Thư Uyển ra ngoài hẹn hò.
Dù là cẩn thận gấp mấy cũng không tránh khỏi sự nghi ngờ của người khác. Hai chị em nhà họ Nhiễm sớm đã nhìn ra Tô Thư Uyển có điều bất thường, chỉ là họ còn đang truy tìm chứng cứ, chờ đợi thời cơ thích hợp vạch trần.
Thời gian gần đây Lý Mộc Hương liên tục làm phiền Tô Thư Uyển, dù cho cô đã chuyển tiền cho bà ta tận ba lần. Nhưng người đàn bà này lòng tham không đáy, mặt dày không biết ngại vẫn cứ tìm cách viện ra đủ lý do để moi tiền từ cô.
“Tôi đã bảo mình không còn tiền rồi. Bà làm ơn đừng vô lý như vậy được không?” Tô Thư Uyển ở một mình trong phòng nghe điện thoại, bực tức gắt lớn.
Đầu dây bên kia Lý Mộc Hương không hề thấy ngại. Bà ta vẫn cứng miệng đòi tiền cho bằng được.
“Mày không có tiền, còn Vương Gia Vỹ thì sao? Cậu ta thiếu tiền à?”
Tô Thư Uyển cười khẩy, tự hỏi rốt cuộc Lý Mộc Hương đang nghĩ cái gì trong đầu? Cô chỉ là một con hầu ở Vương gia thôi, bà ta tưởng cô là chủ nhân ở đây chắc?
Tiền của Vương Gia Vỹ, liên quan gì đến cô chứ?
“Bà đừng ăn nói ngang ngược. Tôi không vô liêm sỉ đến mức bòn rút tiền của chủ nhân mình, cho nên bà cũng đừng mơ mộng hão huyền nữa.”
“A ha, thanh cao thế cơ à? Tao nói cho mày biết Tô Thư Uyển, nếu mày không nghĩ cách kiếm tiền đưa cho tao, đừng trách ba mày bệnh nặng mà chết sớm.” Lý Mộc Hương độc miệng trù ẻo.
Tô Thư Uyển nghiến răng ken két, hai mắt đỏ ngầu. Cha của cô thương hai mẹ con bà ta như vậy, đến cuối cùng lại bị người phụ nữ này lợi dụng một cách triệt để.
“Khốn nạn!”
Bị mắng, Lý Mộc Hương chẳng những không biết xấu hổ còn mạnh miệng lên tiếng:
“Nội trong vòng một tháng, mày liệu mà kiếm tiền mà gửi về nhà đi. Vương Gia Vỹ không được chẳng phải còn có nhị thiếu gia Vương Mạc Thiên sao? Đừng tưởng tao không biết mày và cậu ta đã quen nhau từ trước. Thân thiết như vậy, xin chút tiền có đáng là gì?”
Nói xong bà ta tắt ngang máy. Tô Thư Uyển tròn mắt, không hiểu vì sao Lý Mộc Hương biết được mối quan hệ trước đây của cô và Mạc Thiên. Nghĩ tới nghĩ lui, lẽ nào bà ta lục đống đồ cũ của cô nên mới nắm được thông tin này?
Tô Thư Uyển nhớ không nhầm trước đây mình đã chụp ảnh cùng Mạc Thiên ở quán cà phê chỗ làm thêm, còn cẩn thận cho vào album ảnh.
Cạch,
“Thư Uyển, thiếu gia tìm cô kìa.”
Lâm Túc Kỳ vào trong phòng gọi Tô Thư Uyển. Cô giật mình gật gật đầu rồi đi ra ngoài.
Thấy gương mặt cô kém sắc, Vương Gia Vỹ hỏi:
“Em sao thế?”
“Không sao ạ.” Tô Thư Uyển gượng cười.
Cô lấy áo vest cho Vương Gia Vỹ, giúp hắn mặc vào. Sáng nay hắn có cuộc họp quan trọng, buổi tối lại hứa đưa Tô Thư Uyển ra ngoài dùng bữa.
“Gia Vỹ, chúng ta thường xuyên ra ngoài cùng nhau. Mọi người nghi ngờ thì làm thế nào?” Cô lo lắng.
Vương Gia Vỹ vuốt nhẹ gò má cô, nhỏ giọng:
“Không sao, anh có cách.”
Ôm Tô Thư Uyển một cái, sau đó hôn lên chóp mũi của cô, Vương Gia Vỹ mới cầm cặp táp đi ra ngoài.
Hôm nay hắn không ăn sáng ở nhà mà bảo thư ký chuẩn bị phần ăn để ở văn phòng của mình. Vương Gia Vỹ vừa đến công ty, bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Trần Kiều hớt hải chạy đến.
“Vương tổng, có chuyện không hay rồi…”
“Là chuyện gì?”
Trần Kiều nói nhỏ vào tai Vương Gia Vỹ những thông tin mà anh nghe ngóng được. Hắn cùng anh trở về phòng làm việc, lật đống văn kiện mà Trần Kiều thu thập.
“Sao có thể? Rõ ràng đã thương lượng đền bù thỏa đáng, bây giờ lại kiện tụng là thế nào?”
“Tôi không rõ nữa, nhưng sáng nay đã có mấy cổ đông lớn tìm đến công ty, hiện tại đang chờ để gặp anh đó.”
Vương Gia Vỹ nheo mày, cảm thấy chuyện này có điều uẩn khúc. Rõ ràng hắn vừa mới biết được, nhưng các vị cổ đông đã sốt sắng cả lên, như thể được ai đó thông báo từ trước.
“Mẹ tôi biết rồi chứ?”
“Vâng, chủ tịch… bà ấy đang ở trong phòng họp trấn an các vị cổ đông.”
Vương Gia Vỹ lập tức cầm đống tài liệu đi sang phòng họp để nắm thêm tình hình. Kỳ lạ, dự án khu du lịch sinh thái ở thành phố Đông An vừa bước vào giai đoạn thi công đã gặp sự cố, lẽ nào là có kẻ cố tình giở trò?
“Vương tổng, dự án này cậu phụ trách, làm sao lại để bất cẩn như vậy?”
“Các vị cổ đông, dù sao cũng là Mạc Thiên và Gia Vỹ đồng phụ trách. Lỗi lầm do ai còn chưa biết được?” Vương phu nhân lên tiếng.
Bà cố tình kéo Mạc Thiên vào cuộc để giảm sức dư luận.
Vương Gia Vỹ lại không đồng tình với cách làm của mẹ mình. Rõ ràng hắn đã thỏa thuận sòng phẳng, hợp đồng giấy trắng mực đen, sao phải sợ?
“Chuyện này tôi sẽ sớm giải quyết, các vị đừng lo lắng.”
“Cậu định giải quyết thế nào đây? Đơn kiện từ các hộ gia đình có đất trong khu phát triển dự án đã ngập khắp tòa án rồi. Danh tiếng công ty sớm cũng bị ảnh hưởng thôi.” Vương Cẩn thừa cơ hội chèn ép Vương Gia Vỹ.
Hắn vẫn giữ thái độ bình tĩnh đáp lại:
“Chú à, chẳng lẽ chú nghĩ cháu chỉ vì vài ba đồng bạc lẻ tiền đền bù đất mà bán rẻ Vương thị sao?”
Rồi hắn quay sang các vị cổ đông, tuyên bố:
“Chuyện này sẽ nhanh chóng được dàn xếp ổn thỏa. Dự án vẫn được triển khai đúng kế hoạch ban đầu. Vương Gia Vỹ lấy danh dự của mình bảo đảm.”
Hắn tuyên bố xong thì chuyển chủ đề họp. Từ đầu đến cuối Mạc Thiên chỉ ngồi yên không phát biểu, dường như đã có tính toán riêng của mình.