Tô Thư Uyển yếu ớt chống cự, tầm mắt vẫn không rời khỏi Lâm Túc Kỳ. Cô chỉ sợ cô ấy đột ngột tỉnh dậy, sẽ nhìn thấy chuyện xấu hổ của hai người.
“Gia Vỹ, anh đừng… ưm…”
Chưa kịp để cô nói dứt câu, Vương Gia Vỹ đã dùng nụ hôn ngọt ngào chặn lấy miệng của cô. Tô Thư Uyển gần như sắp khóc, nắm đấm vô lực liên tục đánh vào vai hắn.
Vương Gia Vỹ mới chịu rời khỏi đôi môi mềm, để Tô Thư Uyển tự do hít thở.
“Sang phòng của anh đi!”
Không biết hắn định làm gì, nhưng hai người phải rời khỏi đây trước đã. Hiện tại, chỉ cần một động tĩnh nhỏ từ Lâm Túc Kỳ cũng khiến Tô Thư Uyển sợ xanh mặt.
“Ừ. Sang phòng anh.”
Vương Gia Vỹ bế cô lên, nhanh chóng rời khỏi phòng. Cánh cửa phía sau lưng khép nhẹ lại, Tô Thư Uyển mới trút một hơi nhẹ nhõm.
Đặt cô lên trên giường của mình, Vương Gia Vỹ cởi ra hai nút áo trên cùng. Hắn vừa chồm người đến đã bị Tô Thư Uyển đẩy ra chỗ khác.
“Em không muốn.”
Cô mím chặt môi, ánh mắt lộ ra vẻ ấm ức. Vương Gia Vỹ nhăn trán, lẽ nào vì hành động từ nãy đến giờ của hắn làm Tô Thư Uyển giận?
“Thư Uyển, anh nhớ em.”
Vương Gia Vỹ nhớ cô, chỉ muốn được gần gũi với cô một lúc mà thôi. Nhưng mà Tô Thư Uyển lại tỏ ra không vui, lẽ nào vì không thích thân mật cùng hắn?
“Anh nhớ em sao? Vậy mà em cứ tưởng người mà anh nhớ đến là cô tiểu thư nhà họ Hàn…”
Tô Thư Uyển nói xong câu này thì khựng lại, im lặng cúi thấp mặt. Cô cũng không hiểu sao bản thân lại nói ra những lời này, chỉ là cảm thấy xung quanh Vương Gia Vỹ có rất nhiều người con gái quyền lực. Cô không tránh khỏi tự ti trong lòng.
Vương Gia Vỹ chăm chú nhìn cô, cơ mặt giãn ra, bật cười thành tiếng:
“Thư Uyển, em ghen sao?”
“Em không…” Tô Thư Uyển chột dạ, đột nhiên thấy vô cùng bối rối.
Vương Gia Vỹ nắm chặt lấy tay Tô Thư Uyển, kéo cô ôm vào lòng.
“Biểu hiện của em như vậy còn bảo không ghen?”
Lúc chiều vừa mới dỗ cho cô vui vẻ trở lại, bây giờ gương mặt xinh đẹp kia lại xụ xuống. Vương Gia Vỹ tin chắc những lời nói khi tối của mẹ hắn đã khiến Tô Thư Uyển bận tâm trong lòng.
Cái gì mà hẹn hò rồi cưới chứ? Vương Gia Vỹ chưa từng nói đồng ý bao giờ cả.
Chí ít thì ở thời điểm hiện tại, trong lòng hắn chỉ có một mình Tô Thư Uyển.
“Không hẳn là ghen. Chỉ là…” Cô ngập ngừng, lại cắn môi im bặt.
Tô Thư Uyển nên nói gì với Vương Gia Vỹ đây? Trong mối quan hệ mập mờ giữa hai người họ, cô có tư cách để ghen không?
Căn phòng trở nên im ắng lạ thường, Vương Gia Vỹ có thể nghe rõ âm thanh tích tắc của con lắc đồng hồ treo tường. Phải! Hắn biết Tô Thư Uyển không chỉ đơn thuần là ghen, mà còn lo sợ bản thân thua kém những người con gái khác.
Cô tự ti, cho rằng mình không xứng với hắn.
Vương Gia Vỹ đẩy nhẹ Tô Thư Uyển nằm xuống giường. Bàn tay vuốt ve gò má hơi cứng lại của cô, gương mặt cúi thấp bên tai Tô Thư Uyển:
“Đừng để tâm đến lời của người khác, quan trọng người trong lòng anh chính là em.”
Nghe thấy những lời này, trái tim Tô Thư Uyển không khỏi kích động. Cho dù cô đã dặn lòng mối quan hệ giữa mình với Vương Gia Vỹ chẳng đến đâu, nhưng cảm xúc nhất thời của bản thân, cô chưa từng khống chế được.
Hắn ngày càng cho cô cảm giác tin tưởng, tham lam chiếm đoạt.
Tô Thư Uyển rướn người, đột nhiên hôn vào môi Vương Gia Vỹ. Hắn nhiệt tình đáp lại, ghì chặt lấy vai cô, hôn lấy điên cuồng.
“Ưm…”
Chẳng cần biết mẹ hắn sẽ tính toán những gì, Vương Gia Vỹ chỉ biết trong mắt hắn chỉ có Tô Thư Uyển. Người hắn rung động là cô, người hắn muốn cùng lên giường cũng là cô. Hiện tại, đơn giản chỉ có vậy.
Vương Gia Vỹ mon men đến nút áo trên người Tô Thư Uyển, đôi môi ngậm lấy vành tai cô, nói lời mật ngọt:
“Thư Uyển, đêm nay chúng ta vận động một chút nhé?”
Cô có chút kinh hãi với thể lực của hắn, nhưng lúc mới yêu ai chẳng mặn nồng như vậy? Cơ thể cô rạo rực, cũng vì lời nói ban nãy của Vương Gia Vỹ mà buông bỏ hết phòng bị.
“Vâng…”
Lời nói nhỏ nhẹ như tiếng mèo kêu bên tai Vương Gia Vỹ. Hắn cười ma mị, nhẹ nhàng gỡ chiếc áo sơ mi trên người Tô Thư Uyển xuống.
Cả chiếc quần jean cũng bị hắn kéo ra, để lộ cặp đùi trắng nõn đang cọ xát vào nhau. Vương Gia Vỹ tách nhẹ chân cô, vùi đầu mình vào nơi tư mật ướt át.
“Gia Vỹ, đừng…”
Tô Thư Uyển giật mình kinh hãi. Hắn lại dùng miệng của mình trêu đùa nơi đó của cô sao?
“Bẩn, bẩn lắm…”
“Thư Uyển, đừng kẹp chân lại.” Vương Gia Vỹ thốt lên.
Cô đang muốn dùng sức kẹo gãy cần cổ của hắn sao?
“Em… em…”
Tô Thư Uyển khóc không thành tiếng, cố gắng mở rộng hai chân. Vương Gia Vỹ chui đầu vào sâu, đầu lưỡi linh hoạt tách hai cánh hoa mềm, khuấy đảo bên trong.
“Ưm… a…”
Lần đầu tiên được trải nghiệm loại cảm giác này, Tô Thư Uyển xen lẫn sự ngạc nhiên và sung sướng. Từng tế bào trên cơ thể cô như được Vương Gia Vỹ kích thích, rạo rực liên hồi.
“Ứ…”
Tô Thư Uyển cong mình, chất lỏng bên dưới chảy ra không ngừng, rót hết vào miệng Vương Gia Vỹ. Hắn nuốt lấy thứ sóng sánh kia như mật ngọt, không chút chê bai, ghét bỏ. Cô xấu hổ nhắm chặt mắt, để mặc hắn làm càng.
Một lúc sau, Vương Gia Vỹ chồm người ngồi dậy, cởi bỏ hết quần áo trên người mình, giải phóng cho con cự long sau lớp quần mỏng căng cứng. Đến đoạn cao trào, hắn thở dốc, đôi mắt sớm đã nhuộm đầy dục vọng, ngắm nhìn Tô Thư Uyển.
“Anh vào nhé…”
Cô gật đầu, tay bấu chặt lấy ga trải giường. Vương Gia Vỹ tìm đường đẩy con cự long mình vào bên trong hang động ẩm ướt, trơn tru tiến vào.
“Ưm… Gia Vỹ, chậm… chậm thôi anh…”