Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 79: Cắt đứt quan hệ




Tô Thư Uyển trở về nhà. Nhìn cánh cửa sắt ngay trước mặt, cô thở dài ngán ngẩm, bước chân nặng trịch không muốn đi vào.

Lần này, cô không còn lưu luyến cái gọi là tình thân hay máu mủ ruột thịt kia nữa. Tô Thư Uyển chỉ muốn nói chuyện rõ ràng lần cuối, rồi vạch rõ mối quan hệ với người nhà họ Tô, sau này vĩnh viễn không quay về nữa.

Bị chèn ép đến đường cùng, Tô Thư Uyển mệt lắm rồi. Cô không đủ sức để nhún nhường bọn họ nữa.

Cửa cổng chỉ chốt không khóa, Tô Thư Uyển mất một lúc để mở ra. Cô chậm chạp bước vào bên trong, đi vào đến cửa phòng khách thì nhìn thấy Lý Mộc Hương đang ngồi bên ghế sofa uống trà.

“Đã về rồi sao? Tiền đâu?”

Nhìn thấy cô, câu đầu tiên bà ta nhắc đến chính là tiền. Tô Thư Uyển không lấy làm lạ, cô bình tĩnh bước lại gần, hỏi:

“Cha tôi đâu?”

“Làm sao? Không có tiền?” Lý Mộc Hương đứng phắt dậy, vẻ mặt bực tức, khó chịu.

Tô Thư Uyển thở hắt một hơi, lặp lại lời nói của mình:

“Cha tôi đâu? Gặp ông ấy xong, tôi sẽ đưa tiền cho các người.”

Lý Mộc Hương lườm nguýt cô, hai tay khoanh trước ngực, điệu bộ vô cùng mất hứng:

“Đang ở trong phòng ngủ. Mấy ngày nay ông ấy mệt mỏi trong người, sáng nay chỉ ăn nửa bát cháo.”

Bà ta kể khổ, muốn Tô Thư Uyển đưa cho mình nhiều tiền. Cô nghe lùng bùng lỗ tai, vội lướt qua người Lý Mộc Hương, đi về phía căn phòng ngủ lớn dưới tầng trệt.

Cộc, cộc…

Không đợi người ở bên trong lên tiếng, Tô Thư Uyển đã đẩy cửa đi vào.

Ở trong phòng, Tô Trác đang nằm trên giường, chăn đắp nửa người, hai mắt khép chặt như đang ngủ say. Tô Thư Uyển từ từ bước đến, ngay lúc cô đứng bên cạnh giường, ông ta chầm chậm mở mắt, chân mày nheo lại nhìn Tô Thư Uyển.

Có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh đã được Tô Trác điều chỉnh. Vẻ mặt ngạc nhiên chuyển sang giận dữ, ông ta nhìn đi nơi khác, cố ý lớn giọng:

“Mày còn về đây làm gì nữa?”

Lần trước tại vì Tô Thư Uyển, Tô Trác đã bị Vương Gia Vỹ mắng đến không kịp vuốt mặt. Ông ta sớm đã xem như không có đứa con gái này rồi, cho nên cô không cần xuất hiện trong nhà họ Tô nữa.

“Muốn xem cha sống thế nào? Có tệ như tôi tưởng tượng không?” Tô Thư Uyển nhếch môi cười nhạt, lời nói khác xa với những điều suy nghĩ trong lòng.

“Mày…”

Tô Trác mím chặt môi, trừng mắt chỉ ngón tay trỏ vào thẳng mặt Tô Thư Uyển.

“Đồ bất hiếu, đi đi, cút khỏi nhà tao…. Khụ, khụ…”

Tô Trác vừa nói vừa ho sặc sụa. Tô Thư Uyển khìn khịt mũi, hai mắt không hiểu sao lại đỏ hoe lên. Cô bấm chắt mấy đầu móng tay vào lòng bàn tay, dù đã cố gắng kìm nén cảm xúc những vẫn rơi ra hai hàng nước mắt.

Nhìn đi chỗ khác, Tô Thư Uyển nghẹn ngào.

“Phải, con bất hiếu!”

“Nhưng ba có từng nghĩ vì sao con phải hiếu thuận với ba chưa? Ngoài cái công lao nuôi nấng mà ba hay kể lể, có bao giờ ba thật lòng xem con như con gái chưa?”

Có người cha nào lại đánh đập, bắt ép con gái mình nghỉ học kiếm tiền? Có người cha nào lại bán rẻ con gái mình để lấy tiền gạt nợ? Có người cha nào lại thẳng tay hất nồi cháo gà nóng hổi vào người con gái mình?

“Tao nuôi mày bao nhiêu đó còn chưa đủ sao? Tô Thư Uyển, nếu sớm biết mày sẽ trở nên như vậy, năm đó khi mẹ mày bỏ đi, tao đã gửi mày đến cô nhi viện luôn rồi.”

Lời nói độc địa không ngừng tuôn ra từ miệng Tô Trác. Tô Thư Uyển gạt đi nước mắt, cắn chặt môi trước khi nói ra những lời cuối cùng:

“Đủ, ba nuôi con nhiêu đó đủ rồi. Nhưng mà những gì con trả lại cho cha, cũng xem như đã đủ rồi. Từ nay về sau, chúng ta cứ xem như không quen biết nhau đi. Ba yên tâm, nhà này, con sẽ không bao giờ bước chân vào nữa.”

Ngay lúc này Lý Mộc Hương đẩy cửa đi vào. Bà ta nhìn vẻ mặt của hai người họ, không hiểu chuyện gì. Tô Thư Uyển lấy ra trong túi xách một phong bì thư đựng tiền, đặt xuống giường.

“Số tiền cuối cùng tôi đưa cho các người. Về sau đừng làm phiền tôi nữa.”

“Không cần, mang đi… khụ, khụ…” Tô Trác hất văng phong bì thư xuống đất, sau đó liên tục vuốt ngực.

Lý Mộc Hương vội cúi xuống nhặt lên, phủi qua mấy cái. Bà ta nhìn về phía Tô Trác, nhẹ giọng trách móc:

“Sao lại không cần? Tiền này nó đưa cho ông là phải, công ông nuôi dưỡng nó đến giờ.”

Đối với lời của bà ta, Tô Thư Uyển không buồn nói lại. Cô thở dài nhè nhẹ, rồi nhìn Lý Mộc Hương, nói:

“Tôi về phòng lấy chút đồ cá nhân, lấy xong sẽ đi.”

Trong phòng cô, sớm đã đóng đầy mảng bụi. Ở đây cũng chẳng còn lại gì, ngoài cuốn album ảnh cũ và vài món đồ lưu niệm.

Tô Thư Uyển nói là làm, lấy xong liền rời đi. Mãi mãi không bước chân vào ngôi nhà đó nữa.

Chiều hôm đó, Vương phu nhân và Vương Gia Vỹ trở về dinh thự sớm. Tô Thư Uyển thấy hai người to tiếng, dường như Vương phu nhân còn rất tức giận.

Lát sau, một mình Vương Gia Vỹ lái xe đi ra ngoài. Cô muốn chạy theo hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì nhưng lại sợ mọi người soi xét.

Tô Thư Uyển lại tiếp tục làm việc của mình. Cô đem quần áo khô lên phòng cho Vương Gia Vỹ, sau đó còn phải đi tưới hoa trong vườn.

Nhưng còn chưa kịp bước chân ra ngoài vườn hoa, Nhiễm Liên đã chạy hớt hải vào, nhìn thấy Vương phu nhân đang đi từ trên lầu xuống đã hốt hoảng lên tiếng:

“Phu nhân, khóm hoa hồng trong vườn đang nở rộ mấy ngày nay, không hiểu sao lại chết héo hết rồi!”