Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 80: Đừng ai cầu xin cho tô thư uyển




“Cô, cô nói cái gì?”

Vương phu nhân nghe rõ mồn một lời Nhiễm Liên nói, nhưng vẫn không thể tin nỗi mà hỏi lại. Cô ta làm ra vẻ mặt sợ sệt, khúm núm nói lại với bà:

“Khóm hoa hồng trong vườn hoa mà phu nhân yêu thích. Chết… chết héo khô cả rồi.”

Lần này, Châu Viên Cầm không còn có thể tự an ủi bản thân đã nghe nhầm nữa. Từ chiều đến giờ vốn đã rất bực mình, bây giờ lại nghe thấy tin này, tâm trạng của bà càng thêm tệ hại.

Bước chân thoăn thoắt đi ra ngoài vườn hoa. Cho đến khi Vương phu nhân nhìn thấy những cành hồng héo úa, sắc hoa màu đỏ đã nhợt nhạt dần, rũ rượi không còn chút vẹn nguyên nào mới bùng nổ cơn tức giận.

“Là ai… là ai phụ trách việc chăm sóc chỗ hoa này?”

Nếu Châu Viên Cầm biết có kẻ lơ là trách nhiệm, để khóm hoa hồng bà yêu thích thành ra nông nỗi này, bà sẽ trừng phạt kẻ đó thật nặng.

Mới có mấy ngày Châu Viên Cầm không ra ngoài vườn đi dạo ngắm hoa, thật không thể tưởng tượng ra cảnh hoang tàn này.

“Phu nhân, người phụ trách tưới nước cho hoa mỗi ngày là Tô Thư Uyển. Bà nhìn những đóa hoa héo úa này đi, có phải là vì thiếu nước nên chết không?”

Nhiễm Liên cố tình nhấn mạnh hoa hồng bị héo do thiếu nước để quy hết trách nhiệm lên người Tô Thư Uyển.

Vương phu nhân nghiến chặt răng, gương mặt phừng phừng lửa giận. Bà quát lớn:

“Gọi cô ta ra đây cho tôi.”

Tô Thư Uyển đang ở trên lầu không hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Nhiễm Liên kéo ra ngoài vườn gặp Châu Viên Cầm.

Chát!

Một cái tát đau điếng giáng vào gương mặt Tô Thư Uyển. Cô ngã xụi ra đất, tay run run ôm lấy gò má của mình.

Nếu là người khác Vương phu nhân đã có thể kìm nén hơn một chút, nhưng ngay sau khi nhìn thấy gương mặt Tô Thư Uyển, bà đã không nhịn được mà tát thẳng cô.

“Phu nhân…”

Tô Thư Uyển nén đau, lồm cồm ngồi dậy. Cô không hiểu mình đã làm sai điều gì mà khiến Châu Viên Cầm tức giận như vậy.

“Nhìn xem cô đã làm gì với số hoa hồng này hả?”

Bà gần như quát thẳng vào mặt Tô Thư Uyển. Bấy giờ cô mới để ý khóm hoa hồng ngay bên cạnh mình. Cô hoảng hồn, không hiểu vì sao nó lại héo khô đến thế này.

Sáng nay khi Tô Thư Uyển tưới hoa cũng nhìn thấy khóm hồng không được tươi sắc. Lúc đó cô không nghĩ nhiều lắm, chỉ nghĩ tưới nước đầy đủ, một lát nữa khi mặt trời lên cao, hồng sẽ tươi trở lại.

Không ngờ mới có nửa ngày trời, chúng ta đã trở nên úa tàn.

“Phu nhân, tôi… tôi không biết nữa.” Giọng Tô Thư Uyển mếu mếu như sắp khóc.

“Còn dám nói không biết? Không phải vì cô lười nhác, bỏ bê việc tưới nước mỗi ngày nên mới khiến chúng chết héo sao?”

Lời Vương phu nhân khẳng định chắc nịch, một mực cho rằng lỗi sai là của Tô Thư Uyển. Cô lo lắng, trái tim đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực nhưng vẫn phải tự cố trấn an mình.

Chuyện này chắc chắn có hiểu nhầm!

“Phu nhân, hoa hồng còn có người bón phân, tỉa cành… mọi thứ đều có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của cây. Tôi… tôi thật sự không bỏ tưới cây hôm nào, bà hãy tin tôi.”

Vương phu nhân nghe thấy lời cầu xin, trong lòng bà còn sót lại chút lý trí, liền sai Thẩm Hoa đi gọi những người có liên quan đến.

Chỉ là ai cũng chối bỏ, căn bản vì lỗi sai không nằm ở họ. Việc bón phân hay tỉa cành đã ngừng lại cách đây gần một tuần, hơn nữa họ đều là những thợ làm vườn giỏi, có kinh nghiệm chuyên môn cao nên chắc chắn không để xảy ra sai sót được.

Đã tạm tin Tô Thư Uyển lấy một lần, đến cuối cùng lại thêm thất vọng. Vương phu nhân nổi cơn thịnh nộ, bà nhớ đến những hành động thân thiết giữa Mạc Thiên và cô mà mình vô tình bắt gặp, hay những lần Tô Thư Uyển được Vương Gia Vỹ nói giúp, càng muốn phạt cô thật nặng.

“Còn chối nữa không? Thân là người hầu trong dinh thự lại vô trách nhiệm. Tô Thư Uyển, cô nghĩ mình sống ở Vương gia dễ dãi quá rồi nên sinh tật sao?”

Còn tưởng ban đầu bước chân vào dinh thự nhà họ Vương, Tô Thư Uyển đã phải được nghe quản gia Thẩm nói quy định ở đây rồi? Thưởng phạt nghiêm minh, mà hình phạt thì vốn không bao giờ nhẹ nhàng.

“Nhiễm Liên, kéo cô ta nằm xuống.”

Bà vừa nói, vừa chỉ vào khóm hoa hồng đổ rạp trên đất.

“Phu nhân, cầu xin bà, tôi… không phải lỗi của tôi mà.”

“Đánh! Đánh đủ một trăm roi cho tôi.”

Bà lấy một cành hồng lớn, tương đối dài còn đủ gai nhọn hoắt, đưa cho Nhiễm Liên.

Thẩm Hoa há hốc miệng kinh hãi, vội vàng cầu xin cho Tô Thư Uyển:

“Phu nhân, cô ấy phạm sai lần đầu, mong bà giơ cao đánh khẽ.”

Bình thường lời nói của quản gia Thẩm sẽ có chút giá trị, ở trước mặt Châu Viên Cầm cầu xin cho một người hầu khả năng giảm nhẹ hình phạt rất lớn. Nhưng mà lần này, không một ai có thể ngăn cản vị phu nhân cao quý này.

“Đừng ai cầu xin cho Tô Thư Uyển. Nếu ai dám mở miệng cầu xin giúp cô ta, vậy chịu phạt chung đi.” Châu Viên Cầm thẳng thừng tuyên bố.