Vương Gia Vỹ đứng lặng bên giường, nhìn người con gái đang nằm ngủ say. Trái tim hắn đau nhói lên từng nhịp, hô hấp cũng trở nên rối loạn.
Những lời Vương Gia Vỹ nói với Hàn Lĩnh, đều là nói dối. Hiện tại, hắn không chỉ thích Tô Thư Uyển, mà còn yêu cô sâu đậm. Chỉ là nếu hắn thừa nhận, cô sẽ gặp nguy hiểm.
Ở thời điểm này, Châu Viên Cầm đang rất bài xích với Tô Thư Uyển. Nếu để Hàn Lĩnh biết Vương Gia Vỹ có tình cảm với cô, sự việc sẽ sớm bị phanh phui trước mặt mẹ hắn. Chỉ sợ, bà sẽ làm khó dễ Tô Thư Uyển.
Cho nên tạm thời, Vương Gia Vỹ phải giấu nhẹm đi cảm xúc trong tim mình.
“Thư Uyển…”
Vương Gia Vỹ khẽ gọi tên cô, ngay lúc này nước mắt người con gái kia rơi ra, hắn xót xa lấy ngón tay trỏ, quệt nhẹ chúng đi. Hắn cứ ngỡ cô vì vết thương trên người mà cảm thấy đau đớn, nhưng lại đâu biết rằng trái tim cô lúc này như vỡ vụn ra thành trăm mảnh, vì những lời nói vô tình của hắn.
Cảm nhận được ngón tay Vương Gia Vỹ áp vào gò má mình, Tô Thư Uyển không dám cử động. Cô nằm yên, vờ như không biết mọi thứ đang diễn ra xung quanh. Hơi thở cô ngưng trệ, cho đến một lúc lâu sau, nghe tiếng cánh cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Tô Thư Uyển mới từ từ mở mắt.
“Vương Gia Vỹ, sao anh lại nhẫn tâm lừa dối em?”
…
Hắn ra ngoài hành lang, đứng một lúc để điều chỉnh lại tâm trạng.
Ngay tối hôm đó, Vương Gia Vỹ đã cho người điều tra nguyên nhân hoa hồng trong vườn bỗng dưng héo sạch. Hắn thừa biết Tô Thư Uyển là người có trách nhiệm, cho nên không thể có chuyện cô cẩu thả không tưới cây mà để chúng chết được.
Quả nhiên sau khi nhờ chuyên gia kiểm định đã phát hiện nguyên nhân không phải do cây thiếu nước, mà là có người cố ý hãm hại. Cầm kết quả trên tay vào ngày hôm sau, Vương Gia Vỹ liền gọi hết người hầu ra, điều tra mọi chuyện.
Nhiễm Liên và Nhiễm Khiết đã dự đoán được, mấy tuần nay hai người họ không hề bước chân ra ngoài vườn hoa. Những người hầu khác cũng tương tự, cho nên không thể quy trách nhiệm về phía họ.
Thẩm Hoa chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói riêng với Vương Gia Vỹ:
“Thiếu gia, vài ngày trước tiểu thư Minh Tuyết có đến đây. Tôi nhớ… cô ấy đi dạo ở ngoài vườn rất lâu.”
Chuyên gia cũng nói loại thuốc được tưới vào gốc hồng sẽ cần thời gian phát huy tác dụng. Ban đầu hoa sẽ không thay đổi gì, nhưng sau đó sẽ héo dần đi và đứt rễ. Quản gia Thẩm nói mấy ngày trước Vương Minh Tuyết lượn lờ trong vườn hoa khá lâu, vừa nay phù hợp với giả thuyết này. Vương Gia Vỹ tin chắc chuyện này cô ta không thoát khỏi can dự.
Bàn tay to lớn siết chặt thành nắm đấm, hơi thở nóng dần vì tức giận. Vương Gia Vỹ không thể bỏ qua chuyện này, để mặc cho Vương Minh Tuyết làm càn được.
Nhưng trước tiên, hắn phải chứng minh sự trong sạch của Tô Thư Uyển trước mặt mẹ của mình. Bà đang có ý định đuổi cô đi, nhưng sau khi Vương Gia Vỹ đưa ra bằng chứng, cộng thêm Hàn Lĩnh nói giúp vài lời, Tô Thư Uyển đã được tiếp tục ở lại dinh thự.
Mạc Thiên biết chuyện, ngay lập tức anh xông lên phòng Vương Gia Vỹ, tung thẳng cú đấm vào mặt hắn.
“Khốn kiếp, hai mẹ con các người đã làm gì Tô Thư Uyển rồi?”
“Bị điên sao? Để yên cho cô ấy nghỉ ngơi đi.”
Vì để tiện chăm sóc Tô Thư Uyển, Vương Gia Vỹ đã chuyển cô sang căn phòng kế bên phòng của mình. Sáng nay Tô Thư Uyển tỉnh dậy, ăn một chút cháo nhưng lại không muốn nói chuyện với hắn.
Vương Gia Vỹ chỉ nghĩ rằng cô giận Châu Viên Cầm, nên mới nhất thời lảng tránh mình. Hắn đứng trong phòng nhìn người hầu đút cháo cho cô ăn, xoa thuốc, thay băng vết thương rồi mới ra ngoài.
Không ngờ được một lúc, Mạc Thiên trở về đã động tay động chân với hắn.
Vương Gia Vỹ sờ vào khóe miệng sưng lên vì cú đấm nội lực, đôi mắt bất cần nhìn về phía Mạc Thiên. Đây không phải là lúc gây sự, hiện tại hắn đang rất lo cho sức khỏe của Tô Thư Uyển.
Mạc Thiên đẩy mạnh Vương Gia Vỹ sang một bên, gấp gáp mở cửa tiến vào trong căn phòng.
Nhìn người con gái đang nằm trên giường, hai cánh tay quấn đầy băng gạc, Mạc Thiên lòng đau như cắt. Anh nghiến răng nhìn người đàn ông đang đi vào, phun ra một câu chửi rủa:
“Các người đúng là đến cầm thú cũng không bằng.”
Nghe nói chỉ vì nghi ngờ Tô Thư Uyển lơ là trách nhiệm, làm chết số hoa hồng trong vườn mà Châu Viên Cầm đã sai người đánh cô ra nông nỗi này.
Khốn kiếp thật mà!
Tô Thư Uyển nghe tiếng động liền tỉnh giấc, trước mặt cô là Mạc Thiên. Thấy cô tỉnh dậy, Mạc Thiên liền nắm nhẹ bàn tay đang run rẩy của cô. Còn chưa kịp hỏi han câu nào, Vương Gia Vỹ đã bước đến, lên giọng cảnh cáo:
“Bỏ tay cô ấy ra.”
“Anh câm miệng đi. Còn muốn kiểm soát người khác đến mức nào nữa? Mẹ anh hại Thư Uyển thành ra thê thảm như vậy còn chưa đủ sao?”
“Mạc Thiên, em không sao!” Tô Thư Uyển thều thào nói.
Lại là vì cô mà hai người này xích mích. Tô Thư Uyển cảm thấy rất khó chịu.