Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 82: Tôi chưa từng thích tô thư uyển




Nằm ở trên giường, hai mi mắt Tô Thư Uyển bỗng chớp, mấy đầu ngón tay khẽ động.

Vương Gia Vỹ và Hàn Lĩnh đang chăm chú nhìn thằng vào đối phương, cho nên không nhận ra sự thay đổi của Tô Thư Uyển.

“Nói cái gì vậy? Hoang đường.”

“Hoang đường? Không phải sự lo lắng của cậu đã chứng minh tất cả rồi sao? Vương Gia Vỹ, cậu thích Tô Thư Uyển đúng không?” Hàn Lĩnh tự tin vạch trần tên bạn thân của mình.

Trước sự dồn ép của anh, Vương Gia Vỹ không hề tỏ ra lúng túng. Hắn cười khẩy, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng, đáp lại tỉnh bơ:

“Không hề. Tôi chưa từng thích Tô Thư Uyển.”

Đôi mắt Vương Gia Vỹ tràn ngập tia kiên định, tuyệt đối không nhìn ra chút gian dối nào. Nhưng hắn đâu biết rằng, Tô Thư Uyển đang nằm im trên giường đã nghe thấy toàn bộ những lời hắn nói. Nước mắt cô rơi ra, tiếng nấc trong cổ họng bị ứa nghẹn, không có cách nào thoát ra được.

“Vậy thôi, tôi còn có việc bận nên về trước đây. Vết thương của cô gái kia mỗi ngày bôi thuốc là được, hạn chế động nước.”

Bắt đầu từ ngày mai, Hàn Lĩnh sẽ để y tá đến chăm sóc cho Tô Thư Uyển. Nếu có phát sinh vấn đề nghiêm trọng thì anh sẽ đến.

Hàn Lĩnh đi xuống dưới cầu thang, gặp Thẩm Hoa liền hỏi thăm một chút:

“Quản gia Thẩm, cô gái kia sao rồi? Cái người bị đánh cùng Tô Thư Uyển, vẫn ổn chứ?”

“Vẫn ổn thưa Hàn thiếu. Tôi đã làm theo lời cậu hướng dẫn, sát trùng vết thương rồi bôi thuốc cho cô ấy.”

Nghe vậy, anh mới gật đầu yên tâm. Nhìn vào đồng hồ đeo tay đã trễ giờ, Hàn Lĩnh chào tạm biệt bà:

“Vậy cháu về đây. Ở bệnh viện còn có việc gấp cần cháu xử lý.”

“Được, cậu đi đường cẩn thận.”

Bên trong căn phòng nhỏ dưới tầng trệt, Lâm Túc Kỳ đang ngồi trên giường nhìn mấy vết thương của mình. Cô ấy đau đến nhăn nhó mặt mày, hai mắt nhòe đi muốn khóc.

Dù rất lo cho Tô Thư Uyển, nhưng Lâm Túc Kỳ không thể di chuyển được nữa. Chân của cô còn có vài vết thương, cả ở đùi và hai cánh tay cũng rớm máu.

Nhiễm Khiết vào trong phòng, mang cho Lâm Túc Kỳ phần ăn tối. Cô ấy hơi nghi ngại nhìn cô gái trước mặt, sao tự nhiên lại đối tốt với mình như vậy?

“Ăn đi. Cô còn không ăn thì sẽ không có sức hồi phục đâu.”

Chị gái thì đánh Lâm Túc Kỳ tàn tạ đến mức này, em gái lại mang đồ ăn đến quan tâm. Hai chị em nhà họ Nhiễm không biết lại đang có âm mưu gì?

Cảm thấy Lâm Túc Kỳ phòng bị mình, Nhiễm Khiết bèn tìm cách xoa dịu cô ấy.

“Chị tôi có hơi mạnh tay thật, nhưng cô cũng thấy lúc đó phu nhân đang đứng ở đó, Nhiễm Liên chỉ là làm theo mệnh lệnh. Cô đừng giận chị ấy.”

Cô ta còn lấy ra thuốc trong túi ra đưa cho Lâm Túc Kỳ.

“Thuốc này chuyên trị vết thương hở gia truyền, còn tốt hơn thuốc của bác sĩ Hàn gấp trăm lần.”

Nhiễm Khiết bắt đầu phân bua, Hàn Lĩnh chỉ biết quan tâm đến Tô Thư Uyển mà không lo cho Lâm Túc Kỳ. Bởi vì cô ta biết rõ Lâm Túc Kỳ thích vị bác sĩ kia, nên mới cố ý thêm thắt tình tiết hòng chia rẽ hai cô gái đó.

“Hàn thiếu, anh ấy về rồi sao?”

“Ừ, về mất rồi. Cô biết không? Anh ấy ở trên phòng của Tô Thư Uyển cả tiếng đồng hồ, vậy mà không sang đây hỏi thăm cô lấy một lần.”

“Bác sĩ như vậy thì quá vô trách nhiệm rồi. Hay là… anh ấy có ý khác với Tô Thư Uyển.” Nhiễm Khiết cố tình nâng cao giọng.

Lâm Túc Kỳ không khỏi suy nghĩ những chuyện cũ. Cho dù Hàn Lĩnh trước nay vẫn đối xử ôn hòa với mọi người, nhưng thoáng cái trong mắt cô ấy, anh lại dành sự quan tâm cho Tô Thư Uyển một cách đặc biệt.

Như lần trước Hàn Lĩnh lỡ làm đổ nước vào người Tô Thư Uyển, sau đó dùng khăn giấy lau cho cô. Lâm Túc Kỳ nhớ lại, thêm vào những lời của Nhiễm Khiết không khỏi khiến cô suy diễn.

“Túc Kỳ, có phải cô thích bác sĩ Hàn đúng không?”

“Tôi…”

Nhiễm Khiết hỏi như vậy, đột nhiên làm Lâm Túc Kỳ chột dạ. Cô lúng túng quay đi chỗ khác, mặt đỏ lên vì thẹn.

“Đến cả tôi còn nhìn ra được, thì Tô Thư Uyển chơi thân với cô chắc chắn cũng biết. Uầy, không chừng cô ta không có liêm sỉ, biết rõ cô thích bác sĩ Hàn còn muốn ve vãn anh ấy.”

“Không có chuyện đó đâu, đừng nói bậy. Tô Thư Uyển bị thương nặng như vậy, Hàn thiếu lo cho cô ấy là chuyện bình thường.”

Lâm Túc Ky miệng thì nói như vậy, nhưng trái tim thì đau nhói. Hàn Lĩnh đến đây lập tức đưa thuốc cho quản gia Thẩm bôi cho cô ấy, còn bản thân chạy lên chỗ Tô Thư Uyển. Cô ấy cứ tưởng sau đó anh sẽ xuống hỏi han mình một chút, nào ngờ đã ra về mà không thèm ngó ngàng đến cô.

Rõ ràng là cùng bị thương, sao anh lại phân biệt như vậy?

“Túc Kỳ, có lẽ cô quá ngây thơ rồi. Người cô đối xử tốt, chưa chắc họ đã thật lòng với cô đâu.”

“Đừng để vẻ bề ngoài của người khác đánh lừa, cô hiểu ý tôi chứ?”

Nhiễm Liên vừa nói vừa xúc cơm thổi nguội cho Lâm Túc Kỳ. Cô ta phải nhân lúc cô gái này gặp nạn, đối xử tốt để lấy lòng tin mới được.