Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 86: Nói anh nghe là trai hay gái?




Hai tuần trôi qua, vết thương trên người Tô Thư Uyển đã lành trở lại. Hàn Lĩnh tìm cho cô thuốc bôi trị sẹo tốt nhất, vô tình lại khiến Lâm Túc Kỳ nảy sinh lòng ghen tị.

Dạo này cô ấy cứ tìm cách xa lành Tô Thư Uyển, một phần vì nghe những lời mà Nhiễm Liên, Nhiễm Khiết bịa đặt ra, một phần Lâm Túc Kỳ thấy Tô Thư Uyển được mọi người quan tâm một cách đặc biệt, không tránh khỏi cảm giác khó chịu trong lòng.

Mạc Thiên thành công xử lý vấn đề ở thành phố Đông An, chỉ trong thời gian ngắn đã ngồi lên vị trí phó tổng giám đốc của tập đoàn Vương thị. Hiện tại, sự tín nhiệm của các vị cổ đông dành cho Mạc Thiên cũng không hề kém cạnh so với Vương Gia Vỹ.

Sau lần về nhà cắt đứt mối quan hệ với Tô gia, yên ổn một thời gian, vậy mà Lý Mộc Hương vẫn không tha cho Tô Thư Uyển. Hôm qua, Tô Trác ho ra máu phải nhập viện, bà ta bèn gọi cho cô đòi một khoản tiền lớn.

“Bà bị điên sao? Rốt cuộc bà còn muốn lôi ông ấy ra làm cái cớ để bòn rút tôi đến bao giờ nữa?”

Tô Thư Uyển tức giận cắt ngang máy, sau đó chặn hết số điện thoại của Lý Mộc Hương và Tô Mỹ Lệ để tránh hai người họ quấy rầy mình.

Tô Thư Uyển xoay người đi vào trong nhà, vừa hay chạm mặt Vương Gia Vỹ.

Cô giật mình, thoáng bối rối mà nhìn đi chỗ khác.

Vương Gia Vỹ nắm lấy cổ tay cô, hỏi:

“Em vừa nói chuyện điện thoại với ai thế?”

Biết rằng nếu kể cho Vương Gia Vỹ nghe mọi chuyện, hắn chắc chắn sẽ không để yên. Tô Thư Uyển lại không muốn chuyện của Tô gia làm mất thời gian của hắn. Nghĩ ngợi một chút, cô nói:

“Chỉ là nói chuyện với bạn thôi. Cậu ấy có việc bận đột xuất nên muốn nhờ em xin nghỉ giúp một buổi sáng.”

Vương Gia Vỹ khẽ gật. Hắn nhìn quanh không thấy ai, mới kéo Tô Thư Uyển lại gần mình.

“Bạn học hửm? Nói anh nghe là trai hay gái?”

Tô Thư Uyển chép miệng lườm hắn một cái. Vương Gia Vỹ ghen với cả bạn học của cô sao?

“Nếu em nói là con trai thì thế nào?” Cô nói đùa, để xem phản ứng của hắn.

Người đàn ông kia lập tức nhíu mày, vòng tay nới rộng siết lấy eo Tô Thư Uyển. Hắn thấp mặt nhìn cô, giọng điệu có chút đe dọa:

“Vậy thì… anh lập tức cho người xử lý tên đó.”

Vương Gia Vỹ không biết là đang nghiêm túc hay đùa, nhưng lại khiến Tô Thư Uyển bật cười thành tiếng. Hắn ngây người ra không hiểu chuyện gì, lẽ nào bộ mặt của hắn không có chút đáng sợ nào sao?

“Em đùa anh thôi.”

“Vậy còn nghe được.” Vương Gia Vỹ nhướng mày, không ngần ngại mà thơm vào má Tô Thư Uyển một cái.

“Được rồi, em phải soạn đồ đi học đây.” Tô Thư Uyển đảo mắt nhìn hai bên, sau đó thì rướn chân, hôn nhẹ lên môi Vương Gia Vỹ.

Cô đến trường, hắn cũng lái xe đến Vương thị làm việc.

Vừa nãy, Vương Gia Vỹ đã nghe thấy những lời Tô Thư Uyển nói trong điện thoại. Chỉ là hắn vờ như mình vừa đi ngang qua không biết gì.

Cụ thể như thế nào hắn không rõ, chỉ biết có liên quan đến Tô gia.

Đang mải suy nghĩ, Trần Kiều từ bên ngoài gõ cửa đi vào.

“Vương tổng, lịch trình làm việc của ngày hôm nay, mời anh xem qua.”

“Ừ, để đó đi.”

Vương Gia Vỹ không thể không quan tâm đến chuyện có liên quan đến Tô Thư Uyển. Nghĩ vậy, hắn bèn bảo Trần Kiều đi nghe ngóng tin tức từ phía Tô gia.

“Cậu đi tìm hiểu đi, càng nhiều thông tin quan trọng càng tốt. Tôi cần nó vào chiều nay, hiểu chứ?”

“Vâng, tôi biết rồi.”

Trần Kiều rời đi, Vương Gia Vỹ tập trung xử lý công việc.

Buổi trưa, hắn cùng Vương phu nhân ăn trưa ở bên ngoài. Vừa về lại công ty, bà đã bảo Vương Gia Vỹ vào phòng làm việc của mình.

Mặc dù bà đã lên tiếng nhận sai và xin lỗi, nhưng thái độ của hắn với mẹ của mình đã trở nên lãnh đạm hơn trước.

“Gia Vỹ, ngày mai Chiêu Dao về nước, con ra sân bay đón con bé nhé?”

Vương Gia Vỹ nhíu mày không hài lòng. Hắn hỏi bà:

“Nhà họ Hàn thiếu người sao? Việc gì liên quan đến con?”

Châu Viên Cầm ngồi lại gần con trai, từ từ giải thích:

“Chiêu Dao là em gái Hàn Lĩnh, nói cho cùng cũng rất thân thiết với con. Con nhiệt tình với con bé, lấy lòng ông bà Hàn một chút, thiệt ở chỗ nào?”

Nghe qua đã biết mẹ hắn có ý đồ. Vương Gia Vỹ chán chường nói:

“Thừa thãi!”

Vương phu nhân nghe xong giận tím mặt, bà không nghĩ Vương Gia Vỹ lại cố chấp như vậy.

“Tầm ảnh hưởng của Hàn thị trong giới kinh doanh lớn đến mức nào, đâu phải con không biết? Hơn nữa họ còn đang là đối tác lớn của công ty chúng ta, hai nhà lại có giao tình tốt như vậy, con bỏ chút thời gian đi đón Chiêu Dao thì có khó gì?”

Sợ con trai mình cố chấp không chịu nghe, bà nói thêm:

“Chẳng phải trước giờ con luôn nghĩ đến Vương thị sao? Tình hình đang bày ra trước mắt, con liệu mà cân nhắc.”

Châu Viên Cầm chỉ muốn kéo Hàn thị hoàn toàn đứng về phía mình, để Vương Gia Vỹ có một chỗ dựa vững chắc, như vậy bà mới yên tâm được.

Vương Gia Vỹ thở dài, không muốn tranh cãi với bà nữa nên gật đầu đồng ý. Dù sao cũng là em gái của Hàn Lĩnh, vậy cũng là em gái của hắn, bớt chút thời gian đón cô ấy trở về cũng không quá đáng gì.

“Con biết rồi. Ngày mai con sẽ ra sân bay đón Chiêu Dao.”

Nói xong, hắn rời khỏi phòng làm việc của chủ tịch.