Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 87: Chung quy vẫn là tô thư uyển đáng thương nhất




Vương Gia Vỹ mặc áo khoác, dọn dẹp lại bàn làm việc chuẩn bị về nhà. Ngay lúc này, Trần Kiều gõ cửa đi vào phòng, mang theo một bản tổng hợp đầy đủ thông tin về tình hình của Tô gia mà anh điều tra được, đưa cho hắn.

“Vương tổng, những không tin mà anh cần đều ở đây. Nếu không còn vấn đề gì nữa, tôi xin phép về trước.”

Vương Gia Vỹ gật đầu cầm lấy, không vội ra về mà ngồi trở lại ghế xem qua một lượt. Trần Kiều điều tra rất chi tiết, hắn đọc xong cũng hiểu đại khái được vấn đề.

Hóa ra thời gian vừa qua, Lý Mộc Hương thường xuyên làm phiền Tô Thư Uyển để đòi tiền. Vương Gia Vỹ còn biết được cô vay mượn tiền bạn bè để chuyển cho bà ta. Hiện tại Vương Cẩn đang nằm trong bệnh viện, đoán chừng cuộc gọi sáng nay là gây áp lực cho Tô Thư Uyển, bắt cô chuyển thêm tiền để lo liệu tiền viện phí.

Vương Gia Vỹ rời khỏi công ty, hắn không trở về dinh thự mà lái xe một mạch đến bệnh viên nơi Tô Trác đang nằm. Chuyện của Tô Gia hắn sẽ dàn xếp trong âm thầm, tuyệt đối không để đám người kia làm phiền đến người con gái hắn yêu nữa.



Tô Thư Uyển có chút thời gian rảnh rỗi, mới lôi mấy món đồ lưu niệm và album ảnh cũ ra xem. Đoạn ký ức non nớt từ lúc nhỏ của cô ùa về, không có vui vẻ, chỉ có tổn thương và tủi nhục.

Con búp bê vải đã sờn cũ mà Tô Trác mua tặng vào năm sinh nhật hai tuổi cũng là món quà duy nhất mà ông ta dành cho Tô Thư Uyển. Cô bật cười chua chát khi nghĩ đến búp bê và gấu bông Tô Mỹ Lệ nhận được so với mình, đôi mắt đỏ hoe lên vì đau lòng.

Cùng là con gái, nhưng lại bị phân biệt đối xử đến đáng sợ!

Tô Thư Uyển hít một hơi thật sâu, mở album ảnh ra xem. Thật may Tô Trác không quá để ý đến quyển album này, cho nên nó mới còn tồn tại đến bây giờ.

Ở mấy trang đầu là ảnh kết hôn của cha mẹ Tô Thư Uyển. Mẹ cô lúc trẻ thật xinh đẹp, ánh mắt bà nhìn Tô Trác chứa chan đầy tình yêu thương.Vậy mà… đến cuối cùng bà lại bỏ chồng, bỏ lại con gái chạy theo người đàn ông khác.

Tô Thư Uyển không dám khẳng định ai đúng ai sai, bởi vì Tô Trác không hề chung thủy. Ông ta lén lút qua lại với người phụ nữ khác ở bên ngoài, còn có con riêng. Thử hỏi, mẹ cô khi ấy đã có cảm nhận gì?

Chung quy vẫn là Tô Thư Uyển đáng thương nhất, bị mẹ bỏ rơi, cha cũng không cần. Suốt mười mấy năm cô sống chật vật, mệt mỏi thành quen rồi.

Ngàn vạn lần Tô Thư Uyển cũng không nghĩ, nơi cô tưởng là địa ngục thứ hai của cuộc đời mình lại đem đến cho cô niềm hy vọng. Ít nhất thì sống ở dinh thự, thân phận thấp hèn nhưng cô đã gặp được Vương Gia Vỹ, nhen nhóm lên tình yêu khiến cô thêm hi vọng.

Dù biết rằng tương lai sau này sẽ chẳng được như mong đợi, chỉ là… hạnh phúc ở hiện tại, Tô Thư Uyển đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

“Thư Uyển, cậu đang xem gì thế?”

“À… tớ đang xem lại mấy tấm ảnh cũ của gia đình.” Tô Thư Uyển giật mình đóng quyển album ảnh lại, ngay bức ảnh mà cô chụp cùng Mạc Thiên ở quán cà phê làm thêm cũ.

Lâm Túc Kỳ suốt mấy ngày lảng tránh cô, hôm nay lại đột nhiên tìm đến bắt chuyện trước. Cô ấy ngồi xuống bên cạnh Tô Thư Uyển, gãi đầu nói:

“Xin lỗi nhé, tớ thấy cửa phòng không đóng nên mới đi vào.”

“Không sao, chỉ là bất thình lình nên tớ mới giật mình thôi.”

Bỗng Lâm Túc Kỳ nhìn thấy sợi dây chuyền đeo trên cổ của Tô Thư Uyển, đôi mắt trở nên sáng rực.

“Đẹp thật, có thể cho tớ xem một chút được không?”

Sợi dây chuyền Vương Gia Vỹ tặng cho Tô Thư Uyển, vì giá trị của nó không hề nhỏ nên bình thường cô không dám đeo. Nhưng mấy ngày nay hắn phát hiện ra liền không hài lòng, do vậy Tô Thư Uyển phải lấy ra đeo vào cổ.

Cô lưỡng lự một lúc, mới tháo ra cho Lâm Túc Kỳ xem. Dù sao trên mặt dây chuyền có khắc tên viết tắt của cô và Vương Gia Vỹ, Tô Thư Uyển có hơi lo sợ.

“Dây chuyền này là cậu được tặng sao? Có phải… người yêu tặng không?”

Tô Thư Uyển bất giác đỏ mặt, nhưng sau đó cố giữ bình tĩnh, đáp:

“Làm gì có chứ. Cái này là tớ tự mua thưởng cho bản thân mình thôi.”

Lời nói dối này có hơi gượng ép, vì bình thường Tô Thư Uyển không quá quan tâm đến vẻ bề ngoài, những thứ không thiết thực thì cô tuyệt nhiên sẽ không vung tiền bừa bãi.

Nhưng mà Lâm Túc Kỳ cũng không hỏi gì thêm. Hai cô gái ngồi nói chuyện phiếm được vài câu, sau đó lại đi ra ngoài làm việc.

Tối đến sau khi Vương Gia Vỹ cùng Vương phu nhân về nhà dùng bữa tối. Tô Thư Uyển tranh thủ rửa bát để trở về phòng học bài.

Tô Thư Uyển luôn nỗ lực không ngừng nghỉ, bởi vì số tiền Vương Gia Vỹ bỏ ra để cô đi học đối với cô không hề nhỏ chút nào. Sau này cô còn lời hứa đến Vương thị làm việc, cho nên phải trở nên thật ưu tú để giúp ích cho hắn.

Về đến phòng, Tô Thư Uyển đẩy cửa ra, không ngờ lại nhìn thấy Vương Gia Vỹ đang ở trong phòng, đưa lưng về phía cô.

Hắn quay người, sắc mặt hơi tối lại, trên tay còn cầm quyển album ảnh, còn có… một chiếc bật lửa hút thuốc.

Tô Thư Uyển bước đến, Vương Gia Vỹ liền châm lửa. Tức thì, một tấm ảnh đã bị hắn làm cháy lẹm.

“Gia Vỹ, anh làm gì thế?” Cô kinh hãi nhìn hắn.