Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 89: Lạc đường




Vương Gia Vỹ lái xe suốt ba mươi phút đồng hồ để đến sân bay đón Hàn Chiêu Dao.

Cũng đã mấy năm không gặp, hắn không chắc mình sẽ nhận ra cô ấy.

Lúc nhỏ hai người khá thân thiết, sau này cũng vẫn thường xuyên trao đổi qua lại. Có điều trước nay Vương Gia Vỹ chỉ xem Hàn Chiêu Dao như em gái, tuyệt đối không để xen lẫn bất cứ tình cảm nào khác.

Hôm nay Hàn Lĩnh có một ca mổ gấp, vì thế không thể đến sân bay đón Hàn Chiêu Dao. Ở sân bay ngoài Vương Gia Vỹ thì còn có Hàn lão gia và Hàn phu nhân cũng đến đón con gái.

“Gia Vỹ, cháu đến đón Chiêu Dao sao? Cháu bận rộn như vậy còn dành thời gian quan tâm con bé, Chiêu Dao nhà bác thật có phước mà.”

“Bác gái đừng nói thế, cháu xem Chiêu Dao không khác gì em gái trong gia đình. Em ấy về nước, cháu ra đón cũng là chuyện thường tình.” Vương Gia Vỹ ôn tồn đáp, khéo léo đưa ra nhận định của mình với Hàn Chiêu Dao.

Ba người đợi trong sảnh chờ của sân bay, chẳng mấy chốc loa phát thanh đã thông báo chuyến chở Hàn Chiêu Dao đã đáp cánh. Đợi chờ một lúc, đến khi người con gái với nước da trắng ngần, ăn mặc sang trọng kéo theo một chiếc va ly xuất hiện, ông bà Hàn mới chạy đến, ôm chầm lấy con gái.

“Ba, mẹ…”

Hàn phu nhân xúc động đến bật khóc, sau bao ngày xa cách đã được gặp lại con gái. Dù cho bà vẫn hay bay sang Thụy Sĩ thăm cô ấy, nhưng mỗi lần chỉ ở được vài ngày, đâu thể thỏa nỗi lòng thương con của bà.

Hàn Chiêu Dao dỗ dành mẹ, một lúc sau mới chú ý đến Vương Gia Vỹ. Cô ấy khá bất ngờ khi hắn đến đón mình, bởi vì thời gian Hàn Chiêu Dao ra nước ngoài du học, hai người cũng không liên lạc gì nhiều.

“Chiêu Dao, em vẫn khỏe chứ?”

“Vâng, em vẫn khỏe.”

Nói chuyện khách sáo đôi ba câu, bốn người họ cùng di chuyển ra xe. Hàn lão gia đặc biệt mời Vương Gia Vỹ về nhà dùng bữa trưa, hắn cũng không tiện từ chối.

Ở lại chơi thêm một lúc, Vương Gia Vỹ lấy cớ bận việc công ty rồi ra về. Xem như hắn đã hoàn thành nhiệm vụ mà mẹ giao phó.



Tại Vương gia,

Làm xong công việc trong dinh thự, Tô Thư Uyển và Lâm Túc Kỳ đón taxi đến khu chợ lớn trong thành phố mua đồ.

Lâm Túc Kỳ nói muốn mua ít quần áo, vật phẩm gửi cho cha mẹ và mấy đứa em nhỏ ở dưới quê. Tô Thư Uyển cũng nhiệt tình giúp cô ấy tư vấn, còn mặc cả với người bán hàng để mua được với giá cả hợp lý nhất.

Trong lúc Tô Thư Uyển đang mải mê lựa đồ, Lâm Túc Kỳ lại quay sang nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. Dường như trong ánh mắt ấy chứa đựng sự toan tính và cả đố kỵ, không giống với vẻ lương thiện thường ngày của cô ấy một chút nào.

“Túc Kỳ, cậu xem chiếc áo sơ mi này có đẹp không? Mà em trai cậu bao nhiêu tuổi rồi.”

“À… nó mới mười hai tuổi.” Lâm Túc Kỳ ngẩn ra một lúc, không tự nhiên mà đáp lại.

Tô Thư Uyển lại không quá để ý đến biểu hiện khác thường của cô ấy. Cô tiếp tục xem qua gian hàng quần áo bên cạnh, sau đó kéo Lâm Túc Kỳ đến bên sạp bán giày dép.

Đi lòng vòng quanh khu chợ suốt hơn một tiếng đồ hồ, chân của Tô Thư Uyển đã mỏi. Cô kéo Lâm Túc Kỳ vào một quán nước bên đường, gọi hai ly cam ép.

Để cho Tô Thư Uyển ngồi ở đó uống nước, Lâm Túc Kỳ đứng dậy, đi ra một góc nghe điện thoại.

Mười lăm phút sau, Tô Thư Uyển vẫn chưa thấy Lâm Túc Kỳ quay lại. Cô liền đứng dậy đi tìm, lại không thấy cô ấy đâu nên có chút lo lắng.

Lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Túc Kỳ, mãi một lúc sau mới có kết nối.

“Túc Kỳ, cậu đang ở đâu vậy?”

“Tớ ra kia mua chút trái cây. Thư Uyển, cậu đợi một chút.”

Tô Thư Uyển ậm ừ, rồi tắt máy. Quản gia Thẩm đã dặn hai người phải trở về dinh thự trước sáu giờ tối, rõ ràng cô đã nói với Lâm Túc Kỳ tranh thủ uống một ly nước sau đó sẽ về, bây giờ cô ấy lại chạy lung tung đi mất.

Một lúc sau Lâm Túc Kỳ lại gọi điện thoại cho Tô Thư Uyển. Cô nghe máy, thì nhận được tin cô ấy đi lạc.

“Cậu đang ở đâu, có thể gửi định vị sang cho tớ được không?”

“Tớ… tớ không biết nữa.” Lâm Túc Kỳ ấp úng.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài đầy hoang mang, Lâm Túc Kỳ nói mình đi lạc vào một con hẻm nhỏ, quanh quẩn mãi vẫn không ra được đường lớn. Tô Thư Uyển sợ cô ấy càng đi càng lạc, trời lại gần tối, bèn bảo Lâm Túc Kỳ đứng yên đợi mình.

Nghe theo sự chỉ dẫn của Lâm Túc Kỳ, Tô Thư Uyển bắt đầu đi tìm cô ấy. Nếu cô nhớ không nhầm quanh khu chợ này có một con phố cũ, vì vậy có vài đoạn đường khá thưa thớt người, lại có nhiều hẻm cụt. Hơn nữa, an ninh ở khu vực đó lại khá phức tạp.

Tô Thư Uyển bước dọc theo lối mòn, căng mắt nhìn hai bên đường để tìm Lâm Túc Kỳ. Theo lời cô ấy mô tả, cuối cùng cô đã tìm ra nơi cần tìm.

“Túc Kỳ, tớ nhìn thấy quán cơm có biển hiệu màu đỏ rồi. Cậu đang đứng ở đâu vậy?”

“Thư Uyển, cứu… cứu tớ.”