“Cứu… cứu tớ với!”
Cạch!
Tô Thư Uyển nghe rõ âm thanh của chiếc điện thoại rơi xuống đất, đoán được Lâm Túc Kỳ hình như đã xảy ra chuyện. Bất giác, cô nhìn vào trong một hẻm tối, phát hiện ra bóng dáng quen thuộc.
Là Lâm Túc Kỳ! Cô ấy đang bị hai người đàn ông lạ mặt vây lấy.
“Các người làm gì thế?”
Nơi này vắng vẻ, xung quanh không có ai, Tô Thư Uyển vội chạy đến chỗ ba người họ. Lâm Túc Kỳ nhìn thấy cô như thấy tia hi vọng, nhưng miệng đã bị một tên bịt chặt, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu hiện sự bất lực của mình.
“Túc Kỳ…”
“Cô em quen nó sao?” Một người trong số họ lên tiếng.
Tô Thư Uyển nhìn sang bên phải, phát hiện một chiếc xe ô tô cũ kỹ đang đậu gần đó. Cô đoán hai kẻ kia đang bị bắt cóc Lâm Túc Kỳ, trông thấy vẻ bặm trợn của chúng, cô có chút lo ngại.
Bước chân hơi chùng xuống, nhưng chẳng thể thắng được nghĩa khí trong người Tô Thư Uyển. Cô nắm chặt tay, hùng hổ nói:
“Thả bạn của tôi ra!”
Hai kẻ kia đảo mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn Tô Thư Uyển bằng vẻ mặt thèm thuồng. Bọn chúng liếm môi, cảm thấy cô chính là con mồi béo bở được dâng lên tận miệng.
“Muốn bọn anh thả nó sao?”
Người đàn ông to béo, xăm trổ kín hai cánh tay nắm lấy tóc của Lâm Túc Kỳ, tên còn lại kéo bóp cằm cô ấy, đưa bàn tay múp míp của mình vỗ mạnh vào gò má gầy.
“Con nhỏ này ngon như vậy, sao bọn anh phải thả nó chứ?”
Một tràng cười phá lên đầy khinh thường Tô Thư Uyển. Một người đàn ông bước đến bên chỗ cô, định chạm vào người Tô Thư Uyển nhưng cô đã nhanh nhẹn tránh được.
“Thư Uyển, cứu… cứu tớ…”
Lâm Túc Kỳ hoảng loạn khóc nức nở, Tô Thư Uyển nhìn quanh, muốn tìm sự hỗ trợ từ người khác trong vô vọng. Bàn tay đang cầm chiếc điện thoại khẽ run lên, hơi thở cũng trở nên nặng nề khó tả.
“Các người muốn gì mới chịu thả bạn của tôi ra?”
“Muốn gì sao?”
Hai tên kia bắt đầu nhìn kỹ Tô Thư Uyển, dường như vẻ ngang ngạnh của cô rất thu hút người khác, nhất là những tên đàn ông đểu. Bọn chúng đánh mắt với nhau ra tín hiệu, sau đó một kẻ đã lên tiếng:
“Cô em đi cùng với bọn này vui vẻ một đêm thì bọn này sẽ thả bạn của cô em ra.”
Trong thắt lưng quần của một tên có dao găm, đó là điều Tô Thư Uyển sợ hơn cả. Cô sợ bọn chúng làm liều sẽ thủ tiêu người, lại nhìn vẻ tím tái của Lâm Túc Kỳ mà do dự.
“Được, tôi đi theo các người…”
Nghe vậy, chúng thả Lâm Túc Kỳ ra, đẩy ngã cô ấy xuống đường. Tô Thư Uyển vội đỡ bạn mình lên, giọng nói lo lắng:
“Túc Kỳ, cậu không sao chứ?”
“Thư Uyển, tớ sợ… huhu…”
“Còn làm gì thế, mau đi thôi. Cô em đừng có hòng giở trò với bọn này.”
Tô Thư Uyển bị kéo lên, nhanh chóng bị một trong hai tên giữ chặt lấy vai, áp giải vào trong chiếc xe ô tô cũ. Lúc nãy khi cô đỡ Lâm Túc Kỳ dậy, đã nhanh tay dúi chiếc điện thoại của mình vào trong túi áo cô ấy.
Tô Thư Uyển ngoáy đầu lại nhìn Lâm Túc Kỳ, biểu hiện cô ấy hãy làm điều gì đó. Lâm Túc Kỳ luồn tay vào túi áo, nắm lấy chiếc điện thoại của cô, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng bạn mình bị bọn người xấu đem đi.
“Các người định đưa tôi đi đâu?”
Ưm… ư…
Vừa mới nói dứt câu, Tô Thư Uyển đã bị chụp thuốc mê làm cho bất tỉnh. Hai kẻ kia nhìn nhau nhếch mép cười, một tên mau chóng lấy điện thoại thông báo tình hình.
“Kế hoạch đã thành công thuận lợi. Con bé này, cô muốn bọn tôi làm gì với nó đây?”
“Tùy các người, miễn đừng để xảy ra án mạng là được.” Giọng nói lạnh tanh phát ra từ đầu dây bên kia.
Tô Thư Uyển được bọn chúng đưa về một căn nhà nghỉ ở gần vùng ngoại ô. Liều lượng thuốc mê không quá nhiều, cho nên cô đã tỉnh lại ngay sau đó. Cô bị bịt kín mắt bằng vải đen, miệng và chân bị quấn băng keo hai vòng, không thể di chuyển nên rất bí bách.
“Đây là đâu? Nóng quá!”
Ý nghĩ lóe lên trong đầu, Tô Thư Uyển sợ hãi khi không thể nghe thấy bất cứ âm thanh gì. Xung quanh im ắng không có lấy một tiếng động, cô cảm nhận được mình đang ở trong một không gian kín, nhưng chỉ một mình.
Hai tên kia đâu rồi? Bọn chúng… định làm gì cô chứ?
Tô Thư Uyển nhớ lại lời bọn chúng nói, tâm trạng càng trở nên bất ổn. Một đêm vui vẻ, lẽ nào hai kẻ kia định giở trò đồi bại với cô?
Ở trước mặt bạn của mình, cô dũng cảm cứu bạn. Nhưng bây giờ chỉ có một mình, nghĩ đến sự ô nhục mình sắp phải chịu đựng, Tô Thư Uyển bật khóc.
Nước mắt chảy ra thấm đẫm băng vải đen, cả người cô run rẩy theo từng hồi. Trái tim đập thình thịch, chỉ mong hai kẻ kia đừng quay trở lại.
Chợt, Tô Thư Uyển nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra, trái tim cô như ngừng đập. Tiếng bật đèn công tắc, rồi tiếng bước chân đang tiến dần đến chiếc giường nơi cô ngồi, hết thảy đều mang đến cho Tô Thư Uyển một cảm giác kinh hãi.
“Em gái xinh đẹp, đã sẵn sàng chưa?”