“Gia Vỹ, anh nói như vậy là có ý gì?”
Chiếc xe chạy băng băng trên đường, chẳng mấy chốc đã dừng lại trước một khách sạn năm sao cao cấp.
Tô Thư Uyển gặng hỏi Vương Gia Vỹ suốt một đoạn hành trình nhưng hắn cứ im lặng không nói gì. Vương Gia Vỹ xuống xe, ném chìa khóa cho bảo vệ rồi rảo bước đi vào bên trong khách sạn.
“Gia Vỹ, Gia Vỹ… anh có nghe em nói gì không?”
Mặc kệ Tô Thư Uyển đứng ở đó, Vương Gia Vỹ đi nhanh đến quầy lễ tân, thoáng cái đã lấy được thẻ phòng VIP nằm trên tầng cao nhất của khách sạn.
Bị ngó lơ toàn tập, Tô Thư Uyển tức không thèm nói chuyện nữa. Cô lẽo đẽo đi theo Vương Gia Vỹ trở về phòng, sau đó ngồi yên một chỗ trên ghế sofa, gương mặt trùng xuống.
Hắn bật truyền hình trong phòng, kết nối với máy tính bảng, chiếu đoạn video mà Trần Kiều vừa gửi lên màn hình lớn.
Là cuộc giao dịch giữa Nhiễm Liên và hai người đàn ông đã bắt giam Tô Thư Uyển.
Cô ta đưa trước một ít tiền thưởng cho bọn chúng, còn hứa sau khi kế hoạch thành công sẽ đưa nốt phần còn lại.
Sau đó Vương Gia Vỹ phát đoạn ghi âm hai tên lưu manh kia gọi điện thoại cho Nhiễm Liên, thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ.
Cô ta nói với bọn chúng có thể làm bất cứ điều gì với Tô Thư Uyển.
Tô Thư Uyển không dám tin vào mắt và tai mình, không thể ngờ chuyện này lại có người đứng sau cố tình đứng sau giở trò hãm hại.
Rốt cuộc cô đã thù chuốc oán gì với chị em nhà họ Nhiễm, mà họ lại hết lần này đến lần khác bày mưu tính kế với cô như vậy?
Đáng sợ thật!
“Nhưng sao anh lại nói Túc Kỳ hãm hại em? Cậu ấy cũng có thể là một nạn nhân thôi, đúng không?”
Chẳng phải trước khi Tô Thư Uyển bước chân vào nhà họ Vương, Lâm Túc Kỳ là người thường xuyên bị hai chị em Nhiễm Liên, Nhiễm Khiết bắt nạt sao?
Vương Gia Vỹ cười nhạt, hắn nên nói Tô Thư Uyển là quá đơn thuần hay cực kỳ ngu ngốc đây?
“Tô Thư Uyển, tôi hỏi em, năm nay Lâm Túc Kỳ bao nhiêu tuổi rồi?”
Không hiểu ý của hắn lắm, nhưng cô vẫn đáp lại:
“Túc Kỳ bằng tuổi của em.”
Hắn nhướng mày, bước gần hơn đến Tô Thư Uyển một chút:
“Mười chín tuổi rồi, ra ngoài đường còn có thể đi lạc sao?”
Rõ ràng từ khu chợ đó quay về dinh thự nhà họ Vương đi theo hướng ngược lại, Lâm Túc Kỳ cũng không phải ngốc nghếch gì đến nổi không biết phân biệt phương hướng. Vậy cô ấy dẫn Tô Thư Uyển đến con hẻm vắng đó nhằm mục đích gì?
“Gia Vỹ, anh… anh đang cố ám chỉ điều gì?”
“Dĩ nhiên là Lâm Túc Kỳ bắt tay với Nhiễm Liên, Nhiễm Khiết, cố tình hãm hại em. Còn chưa hiểu ra?”
Nhiều lúc Vương Gia Vỹ thật muốn xem trong đầu Tô Thư Uyển chứa gì, sao lại ngu ngốc như vậy? Vốn đã học giỏi đến mức có thể giành được học bổng trong trường đại học, nhưng suy nghĩ lại cứ đơn thuần như thế.
“Em không tin.” Tô Thư Uyển quả quyết đáp lại.
Vương Gia Vỹ nhíu nhẹ chân mày, hắn đã phân tích kỹ càng như vậy, cô còn không tin?
“Tùy em. Tô Thư Uyển, em tự dựa vào trực giác của mình để phán đoán đi.”
Ra ngoài ban công, Vương Gia Vỹ châm một điếu thuốc để hút. Tô Thư Uyển vẫn ngồi ở đó, nhìn màn hình lớn phát đi phát lại đoạn video ngắn không biết bao nhiêu lần. Cô siết chặt tay thành nắm đấm, cầm điều khiển tắt đi.
Vương Gia Vỹ vào trong phòng tắm ngâm mình. Tô Thư Uyển ngồi bên ngoài đợi hắn ra rồi cũng đi tắm.
Đêm nay, có lẽ hai người sẽ ngủ lại khách sạn.
Mặc áo choàng tắm trên người, Tô Thư Uyển bước ra ngoài, tìm máy sấy để sấy tóc. Trên bàn đã bày một bữa ăn thịnh soạn, còn có nến và hoa bài trí theo phong cách Châu Âu lãng mạn.
Vương Gia Vỹ bước lại gần Tô Thư Uyển, vòng tay siết nhẹ lấy eo cô. Hắn cúi đầu định hôn cô gái nhỏ, nhưng một lần nữa vẫn bị né tránh.
“Anh hút thuốc lá hôi chết đi được.”
“Ngụy biện. Lúc nãy tắm anh đã đánh răng rồi.”
Tô Thư Uyển bĩu môi nhìn hắn, đến cuối cùng lại nhẹ giọng khuyên can:
“Hút thuốc lá rất có hại cho sức khỏe.”
“Được, vậy sau này anh không hút thuốc nữa.”
Vương Gia Vỹ vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục muốn chiếm lấy đôi môi đỏ mọng ngay trước mặt. Tô Thư Uyển rưỡn nhẹ người, vòng tay ra sau cổ hắn, chủ động hôn hắn.
Nụ hôn kéo dài thật lâu, cho đến khi bụng của Tô Thư Uyển sôi lên sùng sục, cô mới ngại ngùng đẩy người đàn ông kia ra.
“Em đã đói như vậy rồi sao?” Vương Gia Vỹ bật cười.
Tô Thư Uyển gật đầu, ngay tức khắc bị hắn kéo ngồi lên đùi mình.
Vương Gia Vỹ chu đáo cắt bít tết ra thành từng miếng nhỏ, còn tự tay múc súp hải sản thổi nguội, đút cho Tô Thư Uyển ăn. Dù cho Tô Thư Uyển thấy hơi ngại, nhưng vẫn ngồi yên thừa hưởng đặc ân này.
Sau bữa tối, hai người họ cùng nhau xem phim. Bộ phim tình cảm có những cảnh hôn táo bạo và những câu thoại mùi mẫn, đến khi phim kết thúc, Tô Thư vẫn còn hơi đỏ mặt vì ngượng.
Màn hình phụt tắt cũng là lúc Vương Gia Vỹ bế thốc Tô Thư Uyển về giường. Hắn đặt cô dưới thân mình, bàn tay đã mò đến dây đai áo choàng tắm trên người cô, kéo ra ngoài.
“Gia Vỹ, anh muốn làm gì?”
“Còn làm gì nữa? Thư Uyển, anh muốn em.”
Không để cô từ chối, hắn nói tiếp:
“Xem như trả công hôm nay anh cứu em, quá hời rồi đúng không?”
“Anh sẽ thật nhẹ nhàng.” Hắn cười gian tà.
Tô Thư Uyển chưa kịp làm gì đã bị hắn bịt miệng bằng nụ hôn cuồng bạo, hệt như cách nam chính làm với nữ chính trong bộ phim họ vừa mới xem.
“Gia Vỹ, ưm… ưm…”