“Gia Vỹ, cứu, cứu em với…”
Tô Thư Uyển hoảng loạn khóc nức nở, cả cơ thể cố gắng trườn về sau để né tránh người đàn ông kia. Nhưng bất ngờ, hắn lại vòng tay ra sau đầu tháo bịt mặt giúp cô.
Hai mắt từ từ mở ra, ướt đẫm nước. Đèn trong phòng được bật lên, chẳng mấy chốc Tô Thư Uyển đã nhìn thấy rõ mặt tên đàn ông trước mặt.
Từ sợ hãi, chuyển dần sang ngạc nhiên, xen lẫn với sự tức giận.
“Vương Gia Vỹ?”
Hắn nghiêng đầu nhìn cô cười một cái, rồi dùng con dao bấm lúc này cởi trói tay cho Tô Thư Uyển.
“Khốn khiếp, anh dám dùng máy giả giọng nói lừa em. Thấy em sợ hãi đến như vậy còn cố tình trêu em. Vương Gia Vỹ, đồ xấu xa, đồ tồi, đồ tồi tệ…”
Cô cầm lấy chiếc gối trên giường, đánh mạnh vào ngực hắn. Vương Gia Vỹ vội ôm lấy Tô Thư Uyển, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười yêu nghiệt.
“Vừa nãy là ai gọi anh bằng chồng, còn muốn anh đến cứu? Bây giờ anh thật sự xuất hiện trước mặt em, sao lại quay sang trách anh rồi?”
Tô Thư Uyển nấc một hơi dài, ôm chầm lấy Vương Gia Vỹ không muốn buông ra. Hắn đến cứu cô thì thôi đi, sao lại giả vờ làm tên biến thái trêu chọc cô chứ?
“Gia Vỹ, lúc nãy em đã rất sợ…”
“Sợ như vậy sao từ ban đầu còn muốn đứng ra hành hiệp trượng nghĩa? Đồ ngốc!” Vương Gia Vỹ chẳng những không an ủi Tô Thư Uyển mà còn thẳng thừng mắng.
“Đồ xấu xa, anh không thể dỗ dành em một chút sao?”
Tô Thư Uyển đấm mạnh vào lưng Vương Gia Vỹ, cho đến khi phát hiện có thứ gì đó ươn ướt dính trên cổ mình, cô mới ngừng lại kiểm tra thử.
Phát hiện thứ đó là máu, Tô Thư Uyển hoảng hốt nhìn thấy lòng bàn tay đang quấn một lớp vải sơ sài của Vương Gia Vỹ nhuốm đầy máu đỏ. Chỉ là trên gương mặt anh tuấn kia vẫn bình tĩnh đến lạ, đối lập hoàn toàn với vẻ mặt cắt không còn giọt máu của Tô Thư Uyển.
“Không sao. Ban nãy đánh nhau với hai tên kia, không cẩn thận mới để chúng làm bị thương.”
Tô Thư Uyển không nói gì, cô nhìn quanh, thấy tấm ga trải giường màu trắng mỏng thì xé tạm một mảnh lớn, cẩn thận băng bó lại vết thương giúp Vương Gia Vỹ.
Hắn chớp nhẹ hàng mi dài, đột nhiên muốn hôn Tô Thư Uyển, không ngờ cô lại nghiêng người né tránh, còn trừng mắt lên nhìn người đàn ông đang muốn làm loạn.
“Chúng ta rời khỏi đây đi.”
Tô Thư Uyển đứng dậy, không ngờ bị Vương Gia Vỹ tóm lấy hai cổ chân, bắt cô ngồi trên lưng để mình cõng. Ra ngoài được một đoạn, cô bắt đầu phản kháng để hắn thả mình xuống.
“Gia Vỹ, anh đừng làm loạn.”
“Là em làm loạn mới phải!”
Sau cùng, hắn vẫn thả cô xuống.
Tô Thư Uyển bặm môi nhìn hắn, cô vẫn còn giận chuyện lúc sáng. Vương Gia Vỹ thở dài, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối bời của cô.
“Còn giận anh sao? Đốt ảnh là anh sai, nhưng mà anh thật sự khó chịu khi nghĩ em còn thân thiết với Mạc Thiên.” Hắn thở dài nhè nhẹ.
Vương Gia Vỹ đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng chỉ là chuyện liên quan đến Tô Thư Uyển, hắn đều trở nên nhạy cảm như vậy. Dường như hắn sợ mình có thể đánh mất cô bất cứ lúc nào, cho nên mới phải ra sức bảo vệ.
“Gia Vỹ, em không giận việc đó.”
“Còn nói là không? Từ sáng đến giờ, thái độ của em với anh cứ dửng dưng như vậy?”
“Còn không phải tại anh sao?” Tô Thư Uyển cong môi đáp lại.
Vương Gia Vỹ: “…”
Sao con gái lại khó hiểu như vậy chứ? Nói chuyện câu trước câu sau chẳng ăn nhập chút nào.
“Không phải em vừa nói không giận anh sao?”
“Ai bảo? Vương Gia Vỹ chết tiệt, anh dám giấu em đưa tiền cho Lý Mộc Hương. Còn hỏi tại sao em lại giận?”
Vương Gia Vỹ xoa nhẹ sống mũi, bị Tô Thư Uyển mắng vẫn không khó chịu. Hắn cứ tưởng cô giận mình chuyện gì, hóa ra là đã biết hắn đem tiền đến bệnh viện.
“Anh không muốn những người đó tiếp tục làm phiền em. Dùng tiền không phải là cách giải quyết nhanh nhất sao?” Hắn ôm lấy ngang ngực Tô Thư Uyển, cằm tì nhẹ vào bả vai cô.
Chưa để Tô Thư Uyển lên tiếng, Vương Gia Vỹ đã nói tiếp:
“Xem như là anh sai, anh không bàn bạc với em đã tự mình quyết định. Thư Uyển, không giận anh nữa có được không?”
Bộ dạng giống như trẻ con này, Vương Gia Vỹ chỉ thể hiện cho mình Tô Thư Uyển được thấy. Cô nghe xong lập tức nguôi ngoai, cũng chẳng còn chấp nhặt với hắn nữa.
Tô Thư Uyển nhón cao chân, hôn nhẹ lên môi Vương Gia Vỹ. Tối nay nếu không phải hắn đến cứu cô, sợ rằng cô đã bị hai tên kia làm nhục rồi.
“Gia Vỹ, cảm ơn anh.” Cô ôm hắn thật chặt.
Hai người ra bên ngoài xe. Vương Gia Vỹ giúp Tô Thư Uyển cài dây an toàn. Cô mới bình tâm trở lại, liền hỏi hắn:
“Gia Vỹ, làm sao anh biết em ở đây mà đến vậy?”
Tô Thư Uyển đoán Lâm Túc Kỳ có lẽ đã dùng điện thoại mà cô đưa tìm thấy số Vương Gia Vỹ rồi gọi cho hắn. Không ngờ, câu trả lời của hắn lại khác xa những gì cô nghĩ.
“Lúc chiều trở về dinh thự không thấy em, sau đó biết được em cùng Lâm Túc Kỳ ra ngoài đi mua đồ. Không hiểu vì sao tôi lại thấy lo lắng, cho nên bảo Trần Kiều đi tìm em thử.”
Trên điện thoại Tô Thư Uyển có gắn định vị, Trần Kiều lái xe đi tìm cô, thì chạy đến chỗ Lâm Túc Kỳ. Lúc anh gặp cô ấy, Lâm Túc Kỳ tỏ ra vô cùng hoảng loạn, một lúc mới thành thật nói cho Trần Kiều biết Tô Thư Uyển đã bị hai kẻ xấu đưa đi.
Ngay sau đó, anh báo cho Vương Gia Vỹ. Hắn lập tức cho người đi tìm Tô Thư Uyển, rồi đến được nơi cô bị giam giữ.
Hắn khởi động máy, đang định trở về dinh thự thì nhận được cuộc gọi của Trần Kiều. Ngay sau đó, gương mặt Vương Gia Vỹ lập tức đổi sắc, hắn xoay đầu xe, lái đến khách sạn năm sao gần đó.
“Gia Vỹ, không phải chúng ta sẽ về dinh thự sao?”
“Tô Thư Uyển, em bị Lâm Túc Kỳ hãm hại, suýt chút còn bị hai kẻ kia dở trò đồi bại, có biết không hả?” Hắn thở mạnh, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm đầy hung hãn.