Nhiễm Liên run rẩy lấy điện thoại của mình đưa cho Châu Viên Cầm. Trên màn hình điện thoại là ảnh Vương Gia Vỹ chụp cùng Tô Thư Uyển, vô cùng thân thiết. Hơn nữa còn có tin nhắn riêng tư của hai người, Châu Viên Cầm càng đọc càng thêm tức tối.
“Vương Gia Vỹ, con đang làm cái gì thế hả?”
Vương phu nhân tức đến đỏ mắt, hung hăng ném chiếc điện thoại xuống đất. Bà lập tức cho người đi gọi Tô Thư Uyển, đối chất sự việc.
“Làm loạn đủ chưa? Kéo hai người này nhốt vào nhà kho cho tôi, cấm không cho ăn uống.” Vương Gia Vỹ quát lên ra lệnh.
Bọn họ nghĩ làm loạn một trận liền có thể yên ổn sao? Vương Gia Vỹ đâu phải kiểu người nhân từ đến thế?
“Phu nhân, cứu mạng. Xin bà, xin bà cầu xin thiếu gia…”
Dù cho hai chị em nhà họ Nhiễm đã hết lời cầu xin, nhưng vẫn không được Châu Viên Cầm đái hoài đến.
Bà chỉ quan tâm đến chuyện của Vương Gia Vỹ, làm gì có tâm trí để ý đến bọn họ.
“Vương Gia Vỹ, con nói đi, rốt cuộc là thế nào?”
“Con nhỏ hồ ly tinh kia thật sự đã quyến rũ con sao?”
Bao nhiêu dự tính của bà, muốn tác thành cho Vương Gia Vỹ và Hàn Chiêu Dao. Thật không ngờ con trai bà lại hồ đồ đến mức qua lại với người hầu trong dinh thự. Trước đây hắn cũng hay trêu ghẹo hết cô gái này đến cô gái khác, nhưng bà không quản vì bà biết hắn không có tình cảm với bọn họ.
Nhưng lần này thì khác, nhìn cách nhắn tin cho Tô Thư Uyển, bà biết con trai mình đã rơi vào lưới tình rồi.
Tô Thư Uyển vừa bước xuống, chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị người hầu dắt đến trước mặt Châu Viên Cầm. Bà nhìn cô chăm chăm, như muốn ăn tươi nuốt sống Tô Thư Uyển vậy.
Bà vung tay lên, vừa định tát cô thì Vương Gia Vỹ ngăn lại.
“Mẹ, mẹ làm gì thế?”
“Con còn định bênh vực cho con hồ ly tinh này?”
Bà nghiến răng nghiến lợi, tức giận nên không khỏi nói lời cay độc. Tô Thư Uyển dự tính có chuyện chẳng lành, trân mắt nhìn Vương Gia Vỹ chờ đợi đáp án.
“Cô ấy không phải hồ ly tinh. Mẹ đừng nói nặng lời như vậy!”
“Cô ta quyến rũ con, còn không phải hồ ly tinh? Vương Gia Vỹ, sao con dám qua lại với loại người như thế?”
Châu phu nhân ôm lấy đầu, hơi nóng từ mũi bốc lên mặt, hừng hực như lửa. Đứa con trai bà tự hào nhất, bây giờ lại cả gan vì một con hầu gái mà chống đối bà.
Chuyện đã muốn giấu nhưng không thể giấu, Vương Gia Vỹ cũng không muốn để mối quan hệ giữa hắn và Tô Thư Uyển ở trong bóng tối nữa. Dù sao hắn cũng không định đùa giỡn tình cảm với cô, chi bằng lần này, một lần thuyết phục mẹ của hắn.
“Con yêu Thư Uyển là thật lòng. Là con chủ động tiếp cận cô ấy, muốn cô ấy tiến đến với mình. Cho nên, chuyện này hoàn toàn không có lỗi của Tô Thư Uyển.”
Vương Gia Vỹ kéo Tô Thư Uyển lùi lại, đan chặt tay mình vào tay cô. Hắn muốn cô có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh hắn.
“Gia Vỹ, anh nói cái gì vậy…”
Trái tim Tô Thư Uyển đập thình thịch, sợ hãi rét lạnh sống lưng. Vừa nghe đã biết chuyện cô và Vương Gia Vỹ yêu nhau đã bị phát hiện, lần này, Vương phu nhân chắc chắn sẽ không để yên cho cô mất.
Chát!
Một cái tát bỏng rát giáng xuống, Tô Thư Uyển giật thót mình. Châu Viên Cầm không phải đánh cô, mà là đánh Vương Gia Vỹ. Cái tát mạnh đến mức khiến mặt hắn lệch hẳn sang một bên, trên gò má in đậm năm dấu tay đỏ.
“Ngày mai, đuổi cô ta cút khỏi dinh thự cho mẹ. Nếu con còn dám gặp lại Tô Thư Uyển, đừng trách mẹ làm chuyện ác độc.”
Bà biết Vương Gia Vỹ cứng đầu đến mức nào, nếu chuyện này còn không nhanh chóng giải quyết, chỉ sợ hắn làm càng, không chừng sẽ giấu bà kết hôn cùng Tô Thư Uyển.
Châu Viên Cầm không thể để con trai mình lấy cô gái đó được. Ít nhất phải môn đăng hộ đối, còn đằng này, so với Vương Gia Vỹ, Tô Thư Uyển thật sự thấp kém.
“Mẹ! Thư Uyển có thai rồi.”
“Mẹ định không cần cháu nội của mình hay sao?” Vương Gia Vỹ bình tĩnh nói.
Bất chợt, trong không gian im phăng phắc vọng lên tiếng bước chân từ phía cửa phòng khách đi vào. Vương Gia Vỹ ngoái đầu nhìn, không ngờ lại nhìn thấy Mạc Thiên. Trên khóe miệng hắn bất giác ẩn hiện nụ cười, vừa hay, anh ta về thật đúng lúc.
Tất nhiên, Mạc Thiên đã nghe được câu nói của Vương Gia Vỹ. Tô Thư Uyển mang thai, là con của người đàn ông kia. Cùng một lúc, Mạc Thiên chịu hai đả kích, tâm can như chết lặng.
“Con nói gì? Mang thai? Vương Gia Vỹ, con điên rồi sao?”
“Phải! Con điên rồi. Vì vậy mẹ hãy tác thành cho con và Thư Uyển đi. Con yêu cô ấy, thật lòng muốn ở bên cạnh xây dựng hạnh phúc với cô ấy. Suốt đời.”
Châu Viên Cầm còn không dám tin vào tai mình. Máu dồn lên tận nào, bà đưa tay đỡ đầu, chẳng mấy chốc khung cảnh trước mặt đã tối sầm lại, ngã khuỵu xuống.
“Phu nhân, phu nhân, bà sao thế?” Quản gia Thẩm hoảng hốt đỡ lấy bà.
“Mẹ, mẹ... mẹ tỉnh lại đi…”