Mạc Thiên gần như suy sụp, hai chân lùi về sau mấy bước, sững sờ nhìn Vương Cẩn.
“Mẹ, đừng nói bậy…”
“Những gì bà ấy nói đều là sự thật.” Vương Cẩn lên tiếng.
Ông ta đưa tay vuốt trán, thở dài rồi nói:
“Ta mới là cha ruột của con.”
“Không, không thể nào. Các người đang lừa tôi!”
“Không ai lừa con cả. Vương Mạc Thiên, con nghe cho rõ, Vương Cẩn ông ấy mới là cha ruột của con.” Sương Liên gần như hét lên trước mặt con trai mình.
Năm đó bà ta theo người quen sang Thụy Sĩ làm nhân viên phục vụ trong khách sạn đã vô tình quen biết với hai thiếu gia nhà họ Vương. Bởi vì một lần Vương Cẩn uống rượu say nên đã phát sinh quan hệ cùng bà. Cho dù hai người đã nảy sinh tình cảm, Sương Liên cũng biết mình mang thai con của người đàn ông đó, nhưng lại biết được ông ta đã có vợ nên mới âm thầm quay trở về nước, sinh ra Mạc Thiên.
Sau này Vương Cẩn biết được chân tướng, biết được mình có một đứa con trai ở bên ngoài thì vô cùng mừng rỡ. Người vợ hiện tại của ông ta bị hiếm muộn, cho dù có đi chạy chữa thế nào cũng không được. Vương Minh Tuyết chỉ là con nuôi, Vương Cẩn nghĩ thật không cam tâm. Cho nên ông ta mới gấp rút đi tìm hai mẹ con Sương Liên để nhận lại Mạc Thiên.
Cũng vì vậy mà Sương Liên mới gấp rút đưa Mạc Thiên ra nước ngoài, ngay sau khi anh ta vừa tốt nghiệp trung học. Bà ta không muốn hai mẹ con bị vướng vào mớ rắc rối của gia đình hào môn, nhất là khi vợ của Vương Cẩn là người không hề đơn giản chút nào.
Nhưng cuối cùng, Vương Cẩn vẫn tìm ra hai người, sau hai năm kể từ khi Sương Liên đưa Mạc Thiên ra nước ngoài trốn tránh. Ban đầu bà ta rất quả quyết, muốn đuổi Vương Cẩn đi, nhưng cuối cùng cũng không thể thắng được những lời nói ngon ngọt và cám dỗ của đồng tiền.
Sương Liên muốn Mạc Thiên có một tương lai tươi sáng, vì vậy chấp nhận quay về, đổi trắng thay đen để anh ta được bước vào dinh thự nhà họ Vương, sau này còn có thể thừa kế Vương thị.
“Ba mẹ làm như vậy đều muốn tốt cho con. Mạc Thiên, bí mật này con có thể giấu kín mà, đúng không?” Vương Cẩn bình tĩnh giải thích cho anh ta.
Mạc Thiên cười như không, tâm trí rối như cuộn tơ vò. Đôi mắt anh ta đỏ ngầu lên, lắc đầu lia lịa:
“Vậy thì từ ban đầu, đáng lẽ các người nên giấu tôi luôn mới phải!”
Tại sao lại nói cho anh ta biết? Vốn dĩ Mạc Thiên đã mang hiềm khích với Vương Cẩn, còn định đá ông ta ra khỏi tập đoàn nhà họ Vương. Nhưng thoáng cái, anh ta phát hiện người này mới là cha ruột của mình thì phải làm sao đây?
Mạc Thiên xoay người, vội vàng chạy đi. Sương Liên đuổi theo con trai nhưng bị Vương Cẩn ngăn lại.
“Sương Liên, để thằng bé có thời gian suy nghĩ đi.”
“Huhu, em sợ nó sẽ làm điều gì dại dột!”
“Em yên tâm, Mạc Thiên là người suy nghĩ thấu đáo, nó nhất định sẽ không làm chuyện khiến em buồn đâu.”
…
Dinh thự nhà họ Vương,
Châu Viên Cầm dùng xong bữa tối thì ngồi ngoài phòng khách, để người hầu xoa bóp lưng cho mình. Dạo này bà ngủ không được ngon giấc, phần vì áp lực từ phía Mạc Thiên, phần vì lo tính chuyện chung thân đại sự cả đời cho Vương Gia Vỹ.
Nhiễm Liên và Nhiễm Khiết bị nhốt trong phòng, có hai người canh gác. Không ngờ hai kẻ đó lại ngủ say, để họ lẻn trốn được ra ngoài.
“Phu nhân, tôi có chuyện quan trọng muốn nói…”
Vương phu nhân đang ngồi nhắm mắt thư giãn, Nhiễm Liên liền chạy đến bên cạnh bà, gương mặt vô cùng sợ hãi cầu xin.
Bị kinh động, Vương phu nhân từ từ mở mắt, khó hiểu hỏi:
“Có chuyện gì?”
Ngay lúc này, Vương Gia Vỹ từ trên cầu thang đi xuống. Nhìn thấy Nhiễm Liên và Nhiễm Khiết thì vô cùng tức giận.
“Quản gia Thẩm, hai tên bảo vệ đâu rồi?”
Vương Gia Vỹ càng bước đến gần, hai chị em kia liền bấu lấy cánh tay của Châu Viên Cầm một cách sợ sệt.
Bảo vệ cuống cuồng chạy ra, Vương Gia Vỹ chỉ vào hai cô gái trước mặt, quát lớn:
“Bắt họ lại!”
“Vương phu nhân, cứu… cứu chúng tôi.”
Châu Viên Cầm không hiểu chuyện gì, nhưng theo phản xạ vẫn lên tiếng:
“Gia Vỹ, con đang làm gì vậy?”
“Mẹ! Nhiễm Liên và Nhiễm Khiết phạm phải sai lầm nghiêm trọng, hiện tại phải chịu phạt. Ngày mai, con sẽ để bọn họ cuốn gói rời khỏi biệt thự.”
“Có chuyện gì? Con nói rõ mẹ nghe xem nào.”
“Phu nhân, cứu chúng tôi, huhu…”
Hai chị em nhà họ Nhiễm không ngừng gây ồn ào. Vương Gia Vỹ tuôn trào lửa giận, bảo hai tên bảo vệ to khỏe kéo họ đi. Nhiễm Liên liền cắn mạnh vào cổ tay một người để thoát ra, gấp gáp nói:
“Phu nhân, Tô Thư Uyển quyến rũ thiếu gia, còn đi nói xấu những người hầu khác trong phủ. Bà không tin thì tự mình hỏi Vương thiếu gia đi, anh ấy và Tô Thư Uyển đang lén lút yêu đương đó!”
“Cô… cô nói sao?”
Vương phu nhân đứng phắt dậy, trố mắt nhìn Nhiễm Liên. Vương Gia Vỹ siết chặt tay thành nắm đấm, vội vàng phân trần:
“Mẹ đừng nghe cô ta nói bậy.”
“Vương phu nhân, tôi có bằng chứng. Bà hãy mau trừng trị Tô Thư Uyển đi, đừng để cô ta làm thiếu gia mê muội nữa.”