Có Một Dị Tộc Giữa Các Cậu

Chương 23: Đừng ăn tôi




Percy dịu dàng hôn Diệp Ngọc Tinh một lúc, cuối cùng đặt lên trán cậu một nụ hôn:

“Ngủ ngon, bảo bối.”

Diệp Ngọc Tinh vùi nửa đầu vào trong gối, đỏ mặt nhìn y, không nói gì.



Diệp Ngọc Tinh ngủ đến nửa đêm, đột nhiên bị đánh thức bởi âm thanh thông báo trò chơi vang lên trong đầu. Cậu nửa mê nửa tỉnh ngơ ngác trong một lúc mới nghe được trò chơi nói gì.

[Nhiệm vụ tạm thời: Cậu muốn ra ngoài đi vệ sinh.]

Diệp Ngọc Tinh trở mình, vùi đầu vào gối tức giận nói:

“Tôi không muốn!”

Một giây sau, Diệp Ngọc Tinh đột nhiên cảm thấy muốn đi tiểu.

Diệp Ngọc Tinh: “……”

Diệp Ngọc Tinh ngồi dậy khỏi giường với mái tóc quăn lộn xộn, lầm bầm bò ra khỏi lớp chăn mềm, không tình nguyện mà mặc quần áo của mình vào.

Cậu từ cửa phòng thò ra nửa cái đầu, cảnh giác nhìn hành lang tối đen chỉ có vài cái đèn tường rải rác một hồi, sau đó mới cẩn thận bước ra ngoài, men theo ánh sáng mờ nhạt của mũi tên đi đến nhà vệ sinh.

Cậu dựa sát vào tường, cẩn thận chậm rãi đi về phía trước, cậu nghĩ đến hồn ma mà Mary đã nói và lời dặn đừng ra ngoài vào buổi tối thì liền cảm thấy vô cùng sợ hãi, mà càng sợ thì lại càng muốn đi vệ sinh hơn.

Diệp Ngọc Tinh dựa vào tường, rẽ ở cuối hành lan, vừa rẽ vào đã đối diện với một bóng đen cao lớn, cậu sợ tới mức nín thở, tim đập thình thịch, suýt nữa đã tè trong quần.

Diệp Ngọc Tinh run rẩy ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của người cao hơn mình một cái đầu này.

Vậy mà là Moore, nhưng trạng thái của hắn trông có vẻ không ổn lắm.

Đôi mắt của Moore đỏ ngầu đầy tơ máu, khi thở thì cổ họng lại phát ra tiếng grừ grừ của dã thú. Quan trọng nhất là, Diệp Ngọc Tinh nhìn thấy người bị Moore nắm cánh tay kéo lê một đường thế mà lại là Hans!

Hans dùng khuộn mặt không có ngũ quan đó đối diện với Diệp Ngọc Tinh, sợ hãi nói:

“Cứu, cứu tôi!”



[Xin vui lòng tuân theo thiết lập tính cách của mình: Cậu là một người tốt, cậu sẽ không bao giờ nhắm mắt làm ngơ trước những việc làm xấu xa xảy ra trước mặt mình.]

Diệp Ngọc Tinh nhìn vào mắt Moore, ngập ngừng nói:

“Moo, Moore, chào buổi tối.”

Nhưng hiển nhiên là Moore không muốn chào hỏi, hắn cúi đầu nhìn Diệp Ngọc Tinh một lát, nói:

“Cô là hầu gái ở đây à?”

Trông Moore giống như hoàn toàn không quen biết mình, Diệp Ngọc Tinh có chút nghi hoặc:

“Đúng, đúng vậy……”

Diệp Ngọc Tinh nghe thấy Moore hừ lạnh một tiếng, hắn dùng một tay nhẹ nhàng nhấc bổng Hans lên, rồi nhẹ nhàng vặn cổ Hans giống như đang vắt một cái giẻ lau vậy, Hans còn chưa kịp kêu lên tiếng nào đã tắt thở.

Diệp Ngọc Tinh ngơ ngác nhìn cái cổ bị vặn gãy trở nên méo mó của Hans, cổ như bị bóp nghẹn không thể phát ra tiếng nào, cả người cậu đông cứng lại vì sợ hãi. Từ khi tiến vào trò chơi, cậu chưa từng nhìn thấy người chết, cho dù Hans chỉ là một NPC không có mặt mũi, nhưng cũng đủ đáng sợ.

Diệp Ngọc Tinh mở to mắt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Moore, vừa hay đụng phải đôi mắt đỏ ngầu không chút tình cảm của hắn, một cảm giác sởn tóc gáy dọc theo sống lưng bò lên trên đầu Diệp Ngọc Tinh, máu như chảy ngược vào khoảnh khắc đó, cảm giác rợn người xông thẳng lên đỉnh đầu. Gần như chỉ trong một giây, cậu đã xoay người liều mạng chạy trở về men theo hành lang.

Diệp Ngọc Tinh chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, cậu gần như có thể nghe thấy tiếng gió xẹt qua tai và tiếng tim đập dữ dội do sợ hãi. Nhưng dù vậy, sau khi chạy được một đoạn ngắn, cậu đã bị Moore túm cổ áo kéo lại như một con gà con.

Diệp Ngọc Tinh cảm thấy nghẹt thở do bị siết cổ, cậu bẻ tay Moore, bàn tay mà hắn dùng để nắm lấy cổ áo sau ót mình, giãy giụa một lát, nhưng chẳng có chút tác dụng nào cả:

“Khụ khụ khụ!!”

Moore dùng một tay ấn cậu vào tường, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi cổ Diệp Ngọc Tinh, hơi thở nóng rực phả vào cổ cậu:

“Cô thơm quá.”

Diệp Ngọc Tinh nghe thấy tiếng nuốt nước bọt và tiếng gầm gừ như dã thú của Moore, da đầu cậu tê rần:

“Đừng ăn tôi! Moore!”

Nhưng hiển nhiên vô dụng, Diệp Ngọc Tinh bị Moore dùng một tay ôm lấy, cậu cảm thấy xương cốt của mình như sắp bị sức lực của Moore bóp nát, chân cũng không chạm đất được.

Moore chỉ kéo nhẹ một cái, lớp vải trên người Diệp Ngọc Tinh lập tức bị xé toạc phát ra một tiếng "roẹt", để lộ lồng ngực trắng nõn.



Moore hơi nheo mắt, hít mũi ngửi ngửi ngực Diệp Ngọc Tinh, cọ cọ vào tim cậu. Hắn ngẩng đầu, nở nụ cười tàn nhẫn nhìn Diệp Ngọc Tinh, rồi cúi xuống cắn vào cổ Diệp Ngọc Tinh trong ánh mắt hoảng sợ của cậu.

Diệp Ngọc Tinh nắm chặt tóc Moore, nhưng hành động này cũng không thể ngăn cản răng hắn cắn thủng một lỗ trên cổ cậu được.

Diệp Ngọc Tinh đau đớn kêu lên một tiếng, bởi vì đau mà ngực cậu phập phồng kịch liệt, dưới tâm lý vô cùng sợ hãi, hình ảnh trước mắt cậu gần như xuất hiện bóng chồng:

“Hu hu…… Đau……”

Moore liếm vết thương đang chảy máu vài lần, rồi ngẩng đầu híp mắt lộ ra vẻ mê say như một con sư tử được thưởng thức món ăn ngon:

“Thơm quá……”

Đôi mắt của Diệp Ngọc Tinh đã bị nước mắt làm nhòe đi, cậu vừa khóc vừa nấc lên:

“Hức…… Đừng ăn tôi…… Hức……”

Moore ghé sát vào liếm nước mắt của Diệp Ngọc Tinh, cau mày nói:

“Mặn.”

Sau đó hắn lưu lại vài dấu răng dọc theo gò má Diệp Ngọc Tinh, rồi đưa lưỡi vào miệng cậu liếm liếm, lần này hắn chậc lưỡi, lộ ra vẻ mặt thoả mãn:

“Ngọt.”

____ ____ ____

Ban tổ chức trò chơi hữu nghị cung cấp manh mối:

[Hộp đen]: Cạc cạc cạc.



Đôi lời từ tác giả:

Tôi lo muốn chết, đừng ăn vợ ông nha.

- Hết chương 23-