Diệp Ngọc Tinh ôm bụng cuộn tròn người, khóc nấc lên:
“Hu hu…… Tôi muốn đi vệ sinh…… Hức……”
“Đi vệ sinh?”
Moore dùng ngữ điệu kỳ quái lặp lại một lần, hắn suy tư trong chốc lát, cố gắng hiểu ý nghĩa trong lời nói của Diệp Ngọc Tinh giống một con dã thú không có nhân tính. Moore kéo quần cậu xuống, để lộ thân dưới trần trụi của cậu. Hắn mạnh mẽ xoa mông Diệp Ngọc Tinh vài cái, chẳng mấy chốc đã để lại mấy dấu tay đỏ rõ ràng trên bờ mông trắng nõn mềm mại.
Diệp Ngọc Tinh hét lên vài tiếng thảm thiết giống một bé nai con đang bị thương:
“A! Hu hu……”
Rồi lại bị Moore dùng tay ấn lên bụng, cậu bắt đầu uốn éo giãy giụa:
“A! Hu hu…… Tôi muốn đi vệ sinh……”
Trong lúc giãy giụa kịch liệt, cậu đã đá trúng cằm Moore.
Moore rên lên một tiếng, bắt lấy bắp chân Diệp Ngọc Tinh cản lại, sắc mặt hắn trở nên vừa hung ác vừa khó coi, hai mắt đỏ ngầu, cắn răng hung tợn phun ra mấy chữ:
“Đừng có lộn xộn.”
Moore túm cẳng chân Diệp Ngọc Tinh kéo lê trên mặt đất được một lúc thì bị tiếng khóc la ồn ào của cậu làm cho đau đầu không chịu được, thế là hắn đã nhấc bổng Diệp Ngọc Tinh lên, đặt lên vai vác đi.
Diệp Ngọc Tinh bị bờ vai cứng rắn của Moore làm cộm bụng, cậu vùng vẫy dữ dội vài cái và lại bị Moore tét mông. Cậu nằm vào vai hắn thút thít, cuối cùng, vì bụng bị đè ép mà không thể kiềm được khát vọng muốn đi vệ sinh, liền tiểu ra trong tiếng khóc rống.
Diệp Ngọc Tinh chưa bao giờ chật vật như vậy, cậu khóc vừa thảm vừa lớn tiếng, rồi tiếng khóc lại bị tiếng nấc cắt ngang và trở nên ngắt quãng.
Nhưng Moore giống như một con thú không có tình cảm vậy, không quan tâm đến việc Diệp Ngọc Tinh tè ướt người mình, vẫn đi ra ngoài như cũ.
Ngay khi sắp đi ra khỏi cổng, Moore đột nhiên dừng bước, hắn nói bằng giọng trầm thấp:
“Cha.”
Diệp Ngọc Tinh vừa hít mũi vừa quay đầu lại, nhìn thấy Tần Hạc Minh đang đứng trước mặt Moore.
Tần Hạc Minh nhìn thấy cái cổ đẫm máu và dáng vẻ chật vật của Diệp Ngọc Tinh, sắc mặt trở nên xấu xí như người chết vậy, anh khó có thể kìm nén sự tức giận với Moore, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Chỉ có rác rưởi cấp thấp mới có thể chuyển hóa dục vọng thành sự thèm ăn theo bản năng, cái thằng ngu này!”
Tần Hạc Minh bước lên muốn ôm lấy Diệp Ngọc Tinh đang bị Moore khiêng trên vai, nhưng bị Moore hơi hơi nghiêng người né tránh, hắn hơi nheo mắt, lộ vẻ không vui một cách rõ ràng:
“Con tìm thấy trước.”
Tần Hạc Minh cười lạnh:
“Cậu tìm thấy cái con khỉ, cậu còn chẳng biết bản thân mình là ai. Đồ ngu bị trò chơi điều khiển!”
Thừa dịp Moore không phòng bị, anh nhấc chân đá hắn một cái thật mạnh, sau đó cúi người cướp lấy Diệp Ngọc Tinh ôm vào trong lồng ngực.
Anh cau mày liếc nhìn cổ và cơ thể đầy vết máu do bị kéo lê trên mặt đất của Diệp Ngọc Tinh, cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cậu, rồi kìm nén cơn giận của mình xuống, cố không nổi giận trước mặt cậu, anh xoa bên mặt Diệp Ngọc Tinh, kiềm chế mà nhẹ giọng nói:
“Bảo bối ngoan, tự mình trở về phòng đi.”
Diệp Ngọc Tinh khóc đến nước mắt dính đầy mặt, mũi cũng đỏ bừng, Tần Hạc Minh nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt cậu, lại hôn cậu một cái:
“Đừng sợ, em đi về trước, được không?”
Diệp Ngọc Tinh hít mũi gật đầu, vịn vào tường run rẩy đứng lên, nhưng chưa kịp đứng vững thì đã nhìn thấy Tần Hạc Minh trước mặt mình bị Moore đưa tay đập vào tường, những mảnh tường vỡ rơi xuống sột soạt vì cú va chạm, cậu lo lắng hét lên:
“Tần Hạc Minh!”
Tần Hạc Minh ho vài tiếng, trái lại còn cười:
“Anh không sao đâu, em về trước đi. Bảo bối, em ở đây anh không tập trung được.”
Anh ôn hòa nói câu đó xong, liền quay đầu nhìn Moore trước mặt mình bằng khuôn mặt không cảm xúc:
“Hạ đẳng chính là hạ đẳng, cho dù đã rời khỏi tầng dưới, thì cũng chỉ là một thằng ngu bị sự thèm ăn khống chế mà thôi.”
____ ____ ____
Ban tổ chức trò chơi hữu nghị cung cấp manh mối:
[Hộp đen]: ** cấp thấp chuyển hóa dục vọng thành sự thèm ăn, ** cấp cao chuyển hóa dục vọng thành tình dục.
–
Đôi lời từ tác giả:
Tất cả các mối quan hệ giữa nhân vật đều là thiết lập trong phó bản của trò [Trang Viên Cổ Tích], Tần Hạc Minh không phải cha của Moore (sương mù).
- Hết chương 24-