Cô Nương, Ngươi Cầu Nhầm Thần Rồi!

Chương 2: Phù Hộ Cho Con Một Đêm Phất Nhanh (2)




Một đám La Hán đại tiên sôi nổi khinh thường, bọn họ là ai? Bọn họ là thần tiên không dính khói lửa phàm tục! Sao có thể làm cái chuyện giựt tiền như vậy?

Tuy rằng vô cùng hâm mộ pháp khí đại nguyên bảo trong tay Thần Tài. Nhưng mà…

Bọn họ cũng có phong độ!

“Tiểu tử ngươi đừng tưởng rằng bản thân có mấy đồng tiền dơ bẩn, ta khinh!”

Mười tám vị La Hán, ngươi một lời ta một câu, Thần Tài bị bọn họ vây ở giữa, cãi cọ ầm ĩ, một câu cũng nghe không rõ ràng lắm, thật vất vả mới nghe được một chút lại bị người khác nói chen ngang.

Sợ là có quan hệ tới một tín đồ?

Đám La Hán này đó từ khi nào mà có tín đồ?

Thần Tài khinh thường hừ lạnh nói, người thờ phụng La Hán, so với cô gái ngốc thường xuyên tới điện Thần Tài của hắn quỳ lạy kia không hề thua kém!

“Tránh ra, nhường một chút!” Thần Tài lạnh nhạt mở miệng, một gương mặt tuấn mỹ vô song, rất xứng với bộ dạng lãnh khốc vô tình kia.

Chúng La Hán run run, không tự giác tránh ra một con đường, để Thần Tài đi qua.

“Vắt cổ chày ra nước.”

“Vắt chày ra nước.”

“Tham cung phụng…”

Lăn qua lộn lại cũng chỉ có thể có mấy câu như vậy có thể mắng, một đám La Hán chậm rì rì đi vào trong đại điện, nơi tổ chức bữa tiệc của chúng tiên, cả đám ngồi xuống. Mồm năm miệng mười thảo luận.

Thần tiên trăm ngàn năm tịch mịch, bát quái lên cũng không thể yếu thế hơn so với phàm nhân được.

Thiên Đế lúc này nhìn đàn tiên, vuốt chòm râu hoa râm: “Chúng tiên gia ở trần gian, nhất định phải thời thời khắc khắc quan sát phàm nhân, nếu gặp được tín đồ thành kính, có thể giúp được, thì nhất định phải cố gắng giúp đỡ.”

Nếu không, thì còn ai thèm cung phụng nữa?!



Địa vị như Thiên Đế tuy được tôn sùng, nhưng cũng cần phải cung phụng.

Nhắc tới chuyện cung phụng này.

Tự cổ chí kim, hầu như cũng chỉ có Thần Tài là sống sung sướng nhất.

Tín đồ trước nay đều chỉ tăng mà không giảm, vẫn luôn hương hỏa quanh năm, làm cho chúng tiên hâm mộ.

Đại đa số thần tiên tới thế kỷ hai mươi mốt, đều vô cùng đáng thương, không giống như Thần Tài! Ngoại trừ Thần Tài, hình như cũng chỉ có Văn Khúc Tinh, hai người bọn họ trước nay xem như có thể xài được!

Điểm này, Thiên Đế cực kỳ ghen ghét.

“Thiên Đế, nói đến tín đồ, vi thần có chuyện muốn nói!” Tọa Lộc La Hán ở hàng thứ nhất nhảy ra, bùm bùm nói một tràng. Đem Chiết Chi khen đến mức thành báu vật chỉ có ở trên trời.

Thiên Đế sờ sờ râu, còn có chuyện như vậy?

Bởi vì có Tọa Lộc La Hán đi đầu, chúng tiên sôi nổi nghị luận, chỉ có một mình Thần Tài tựa như bông hoa cao lãnh, vuốt ve đại nguyên bảo trong tay. Không nói một lời.

Tín đồ, tín đồ của hắn, sợ là muốn quản cũng quản không nổi!

Cơ bản chúng tiên đều chỉ nghị luận sôi nổi, lại không biết là người nào đem lửa tới trên đầu Thần Tài, nói Thần Tài nhận cung phụng không làm việc.

Thiên Đế híp đôi mắt, nháy mắt mở ra. “Còn có việc này?”

Này làm sao mà được?!

“Thần Tài!”

“Có thần.”

“Lời chúng tiên nói, có việc này không?” Thiên Đế hỏi.



“Thần… Không biết…” Thần Tài mơ mơ màng màng, những người hướng hắn cầu xin, trước nay đều làm tận lực, nhiều năm qua chưa từng có chỗ nào thất trách…

“Nói hươu nói vượn, còn dám chống chế, có phải có một cô bé mỗi tháng đều đi cầu xin ngươi?!”

“Hình như là có chuyện này…” Chính là cái cô gái nhỏ kia…

“Chính là nó! Cô bé kia cầu ngươi hai năm, ngươi ngay cả tiền đồng cũng không chịu cho cô bé!” Tọa Lộc La Hán tức giận bất bình…

“Hiện tại đã không còn xài tiền đồng… Huống chi chuyện này là…” Thần Tài vừa định giải thích, lại bị Thiên Đế đánh gãy.

Thiên giới tịch mịch như nước, sinh hoạt mấy ngàn năm đều là một kiểu không đổi, Thiên Đế cũng thấy nhàm chán…

Đương nhiên muốn tìm chút việc vui để giải quyết.

Huống chi, quan hệ giữa hắn và Thần Tài, vẫn có một chút ân oán nho nhỏ, tuy rằng không đáng nhắc tới, nhưng mà Thiên Đế ăn không ngồi rồi, tiến vào thời đại hoà bình, đánh giặc cũng không cần tới hắn, thế nên mỗi ngày cứ lăn lộn với mấy việc lông gà vỏ tỏi như vậy.

Không sai, Thiên Đế mang thù, rất mang thù.

Vì thế, Thần Tài liền thành vị thần tiên xui xẻo nhất kia…

Hắn bởi vì một cái tội danh từ trên trời rơi xuống, đã bị Thiên Đế phạt xuống hạ giới, phải đi trợ giúp cái vị tín đồ số khổ kia… Trợ giúp cô ấy thực hiện nguyện vọng.

Thần Tài ôm đại nguyên bảo của mình. Đi qua cổng Nam Thiên Môn.

Hắn rốt cuộc phải nói cho đám thần phật kia như thế nào, cái đồ ngu ngốc kia mỗi lần tới trước mặt hắn, thành kính quỳ xuống nói: Thần Tài cầu xin ngài, xin ngài phù hộ cho con bình bình an an.

Cái con mẹ nó chứ…

Hắn là Thái Thượng Lão Quân sao?

Phù hộ nàng bình bình an an kiểu gì?

Tác giả có lời muốn nói: Mở hố mới rồi đây, xin nhóm tiểu thiên sứ nhiều nhiều duy trì~