Cô Nương, Ngươi Cầu Nhầm Thần Rồi!

Chương 3: Nhân Sinh Xui Xẻo (1)




Đúng mười ba giờ, sau giờ ngọ¹, ngày hai mươi tháng bảy âm lịch, thời tiết âm u.

Thời tiết mùa hè rất là nóng nực, đặc biệt là lúc trời âm u như vậy, càng thêm oi bức, Chiết Chi sửa sang lại bản thân một chút, cô mặc từ trên xuống dưới một thân trắng tinh, quần lửng trắng, áo thun trắng, dưới chân xỏ một đôi dép lào.

Nhìn nhìn thời tiết, tuy rằng dự báo thời tiết nói trời sẽ không mưa, nhưng cô vẫn đem theo dù.

Lúc ra cửa còn cố ý nhìn khung cửa xem có thể rớt xuống hay không.

Chỗ Chiết Chi ở là một tiểu khu kiểu cũ, bên trong tiểu khu còn có một căn hộ đơn độc lâu năm, cũ nát ọp ẹp, thuộc về chuỗi phòng có độ nguy hiểm cao, nhưng mà Chiết Chi không sợ, cô có sát khí tận trời, xui xẻo tột đỉnh, nghĩ thầm có lẽ hai cái tương khắc, còn có thể sinh ra một chút phản ứng hoá học.

Cô ở tầng cao nhất, cực kỳ oi bức, điều hòa còn ù ù cạc cạc, thường xuyên rỉ nước, nhưng chịu không nổi tiền thuê tiện nghi!

Một tháng hai trăm năm mươi tệ, bao gồm tiền nước, Chiết Chi cảm thấy bản thân đã gặp hời, không chút nào e ngại số tiền thuê nhà có phải ẩn chứa ác ý thật sâu hay không.

Những điều đó đều không quan trọng.

Cầu thang kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, cô nện bước chân đi về phía trước, chân dẫm lên bậc thang bị gãy… Không chỉ phải nói chủ nhà sửa cầu thang, bản thân còn phải đến tiệm thuốc mua Vân Nam bạch dược.

Chiết Chi cho rằng kêu người tới sửa quá đắt, vì thế tự mình làm lấy, tay nghề gà mờ bã đậu, cô cũng không ôm bao nhiêu hy vọng với chính mình, nếu như cái gì cũng có thể làm tốt, cô còn cần ở trong khu nhà rách nát này sao?

Vì phòng ngừa mình bị chính tay nghề bã đậu của mình làm hố, mỗi lần cô ra cửa đều sẽ lấy gậy gỗ chọc chọc, xác nhận không có vấn đề mới dẫm lên đi tiếp…



Bà chủ nhà ăn mệt vài lần, bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình bỏ tiền ra sửa cầu thang, dừng ở đây, Chiết Chi cuối cùng có một chút thắng lợi một lần, cô đem kết quả này quy cho công sức cầu thần bái phật.

Đi ra tiểu khu, nhìn nhìn bên cạnh có chó dữ hay không, trong tay chuẩn bị một túi đá nhỏ, cầm sẵn ở trên tay để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Thật vất vả đi tới trạm xe buýt, Chiết Chi cũng không có thả lỏng cảnh giác, đứng ở bên cạnh một bà lão, gương mặt thoạt nhìn hiền từ, vận khí cực kỳ tốt, ngọt ngào nói: “Đại tỷ, chút nữa tôi giúp chị chiếm chỗ ngồi.”

Chiết Chi vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, một chút cũng không ngại kêu một bà lão tuổi du cổ lai hy² là đại tỷ, không kiêng nể gì giẫm đạp tôn nghiêm của danh từ “đại tỷ” này, tôn nghiêm đáng giá bao nhiêu tiền?

Bà lão bị này tiếng đại tỷ kêu đến mở cờ trong bụng (bản gốc là tâm hoa nộ phóng), cười hì hì xua xua tay. “Không cần không cần, cô bé tự lo cho mình là được.”

Vốn dĩ cô nghĩ là bà lão khiêm tốn, đâu biết được rằng sau khi xe buýt chạy, cô chớp mắt một cái đã không còn thấy bóng dáng của bà lão, còn tưởng rằng bà lão bị té. Chờ đến lúc cô phí sức chín trâu hai hổ bò được lên, chỉ thấy bà lão ngồi ở ghế chuyên dành cho người già yếu bệnh tật, hướng về phía Chiết Chi cười. “Cô bé, sao đi chậm như vậy?”

Chiết Chi: “…”

Thật đúng là không cần cô hỗ trợ chiếm chỗ ngồi.

Chiết Chi đứng ở bên người bà lão, dọc theo đường đi không có bất kỳ tình huống gì, trong tình huống bình thường, ngày mưa cô sẽ bị nước bắn toàn thân, cho nên trong túi luôn có quần áo để tắm rửa.

Ra cửa không mang theo dù nhất định trời mưa, ra cửa mang dù nhất định gặp chuyện râu ria khác.

Không mang theo đá thì gặp chó, mang theo đá thì không gặp.

Không chọc cầu thang sẽ té ngã, chọc cầu thang thì lãng phí thời gian…



Thế cho nên Chiết Chi ra cửa, đi trên đường cũng tiêu tốn một khoảng thời gian dài, cho nên, ba giờ đi làm, vì để đảm bảo an toàn, cô ra ngoài trước hai tiếng.

Cô cũng không muốn sống thần thần thao thao³ như vậy, nhưng từ nhỏ đến lớn đều xui xẻo, xui xẻo đến mức cô không thể không thần thần thao thao, cũng may tuy rằng phiền toái thì cũng phiền toái một chút, nhưng cô sẽ bớt đi càng nhiều phiền toái, cho nên lãng phí một chút thời gian có làm sao, rất có giá trị!

Thánh địa trong lòng Chiết Chi chính là chùa miếu, cô ở chùa miếu không hề gặp xui xẻo, thường thường ở nguyên một buổi trưa, cũng không cần chuẩn bị gì, đều có thể bình bình an an.

Cô cũng từng đi hỏi một chút xem chùa miếu có nhận nữ hòa thượng hay không, nhưng chủ trì lại uyển chuyển nói với cô không nhận kiểu nữ hòa thượng mà cô nói, chỉ có am ni cô mới nhận thôi.

Kết quả Chiết Chi hứng thú bừng bừng đi hỏi, mới biết được am ni cô và miếu hòa thượng cũng không khác nhau lắm, đều yêu cầu kiểm tra, không phải kiểm tra không thôi, mà còn cần đạt điểm cao, đây là để đánh giá xem chỉ số thông minh có đủ hay không, tiện cho việc lý giải Phật pháp.

Sau đó còn muốn giao nộp tiền phí vật dụng tương ứng…

Nghe nói là vì sửa chữa chùa miếu, cống hiến vì Phật của chúng ta.

------

¹giờ ngọ: tương ứng với khoảng thời gian từ 11:00 tới 13:00 trong 24 giờ mỗi ngày.

²du cổ lai hy: người ngoài 70 tuổi, sống thọ.

³thần thần thao thao: mông lung, mờ mịt, kỳ quái quỷ dị không hiểu nổi. Chỉ những điều phi khoa học gặp phải trong cuộc sống.