Khói đặc cuồn cuộn từ bên ngoài ùa vào, hắn ôm chặt Chiết Chi, giống như ôm lấy trân bảo đã mất vừa tìm lại được, ký ức dồn dập hiện lên che trời lấp đất.
Người trong trí nhớ năm đó, tùy ý tiêu sái quỳ ở bên cạnh hắn, không kiêu ngạo không siểm nịnh đối mặt với chúa tể Thiên Đình.
Những lời nói năm đó của nàng còn văng vẳng bên tai: Không sai, một mình ta làm.
Không có người hợp mưu, tất cả đều là lỗi của ta.
Nàng đã đem mọi trách nhiệm ôm hết vào người.
Lúc ấy hắn đã làm gì?
Lúc ấy cái gì hắn cũng không làm, bởi vì A Phủ không cho phép, hai người kia cũng không cho phép, bọn họ đem mọi tội lỗi của hắn tẩy trắng sạch sẽ, biến hắn thành người ngoài cuộc, mọi lời khai đều hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Chỉ tiếc…
Vị kia không dễ dàng bị lừa gạt như vậy.
Ngoại trừ Li Nguyệt, kết cục của ba người bọn họ đều chẳng ra làm sao. Khuê Túc và A Phủ nhập luân hồi mấy ngàn năm, một người mỗi ngày đều phải ứng phó với vấn đề liên hôn gia tộc, một người mỗi ngày cầu thần bái phật. Thiên Đế hạ ấn chú lên người Li Nguyệt, không thể lại gần Khuê Túc, nàng ấy chỉ có thể mỗi ngày ngồi xổm trong quán bar cắn hạt dưa. Tuy rằng hắn không nhập luân hồi, nhưng sống không khác gì một cái xác không hồn.
Hắn quên hết mọi thứ, sống trong một quá khứ do Thiên Đế bịa ra…
Nếu không phải bởi vì có cơ hội này, có lẽ có thêm tám trăm nghìn năm nữa hắn cũng sẽ không nhớ lại.
Chuyện cũ từng màn từng màn hiện lên, nữ tử kiêu ngạo tùy ý khi xưa bây giờ tái nhợt vô lực nằm ở trong lồng ngực hắn, hắn không biết trong lòng mình suy nghĩ cái gì, hơi hơi đau đớn, tâm phiền ý loạn.
Hắn run rẩy đem người ôm vào trong ngực, gọi đi gọi lại tên cô, không phân biệt ra là Chiết Chi hay A Phủ, vì vốn dĩ cả hai đều là cùng một người.
Chiết Chi lúc này chậm rãi tỉnh lại, nhìn vị “anh hùng” từ trên trời rơi xuống ở trước mắt, làm cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cũng có chút nghi hoặc: “Sao anh lại ở chỗ này?”
“Có chỗ nào không thoải mái không? Cô có sao không?” Thần Tài vội vã hỏi thăm, như thể muốn đem tất cả sự quan tâm cả đời hắn bộc lộ ra ngoài, Chiết Chi mơ mơ màng màng, cô nhớ lại hình như Vương Quế Phân gọi điện thoại nói với cô, bà ta đang đi trên đường thì phát bệnh.
Rõ ràng biết là nói dối, nhưng mà Chiết Chi vẫn xuất hiện ở chỗ này, có lẽ là muốn vãn hồi chút quan hệ nghèo nàn kia chăng?
Cô đứng ở trên đường vừa bắt xe, vừa thầm mắng đầu óc bản thân mình có bệnh.
Cho đến khi đến địa điểm được chỉ định, Chiết Chi cảm thấy mình mắng không sai, còn không phải đầu óc thật sự có bệnh sao? Chạy đến cái nơi chết tiệt này, vô duyên vô cớ bị người đánh cho một gậy, sau đó nằm bẹp dưới đất như con cá chết, để mặc cho hai kẻ tâm thần nào đó chỉ chỉ trỏ trỏ.
Không phải đầu óc có bệnh thì cái gì?
Chiết Chi cuối cùng cũng biết được vì sao Vương Quế Phân lại ghét mình đến như vậy, bao nhiêu tội nghiệt đời trước đều áp hết lên người cô như vậy sao?
Vương Quế Phân và cái người chủ mưu bên ngoài kia có lẽ tưởng rằng cô chết chắc rồi, không chút do dự ngươi một câu ta một lời đem bí mật nói ra hết.
Nếu không phải bởi vì cô bị đánh đầu váng mắt hoa không thể nói chuyện, Chiết Chi rất muốn nhắc nhở hai người họ một câu, trong phim truyền hình, kẻ nói nhiều thường sống không quá ba tập.
Lúc cần chơi chết nhất định phải chơi cho chết, tuyệt đối không được thủ hạ lưu tình, lỡ về sau không còn cơ hội thì sao?
Chiết Chi hoàn toàn quên mất cô chính là vai chính cần bị “chơi chết” kia.
Cô từ giữa hồi ức tỉnh lại, nhìn tình trạng của mình, đại khái cũng hiểu ra một điều, hai người kia không hổ là phản diện.
Thật đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, muốn thật sự chơi chết cô.
“A Bảo.” Chiết Chi không chú ý khói đặc đang cuồn cuộn bên ngoài, nhưng lại để ý tới khuôn mặt dính chút màu đen của vị anh hùng trước mắt mình, cô nhẹ nhàng vươn vay, nhẹ nhàng xoa xoa vết bẩn trên mặt hắn.
Cái động tác này trực tiếp làm Thần Tài cứng đờ: “Cô…”
Thần Tài trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, lại cảm thấy động tác liếc mắt đưa tình thế này của Chiết Chi rất không thích hợp, A Phủ năm đó cũng không phải là tiểu tiên nữ người gặp người yêu gì cả, nàng là người sát phạt quả quyết.
Chính là cái loại gặp thần giết thần, gặp ma trảm ma ấy.
Câu này không phải để hình dung, câu này chính là để miêu tả!
“Là một anh hùng, bây giờ chính là khoảnh khắc anh hùng cứu mỹ nhân, anh có thể chú ý một chút hình tượng của mình được không hả?” Chiết Chi có chút nhịn không được oán giận: “Trong Đại Thoại Tây Du có nói, chân đạp mây bảy màu đó sao? Hình như là bộ dáng này, tuy rằng anh không thể dùng chân đạp mây bảy màu, nhưng tốt xấu gì cũng nên đeo một đôi giày cầu vồng đến đây. Bốn bỏ lên năm, tôi cũng có thể chấp nhận được…”
“Giày cầu vồng rất đắt, hai nghìn tệ.” Thần Tài mặt không đổi sắc mở miệng.
“Tôi có một vạn năm!”
“Cô đưa cho Vương Quế Phân mua thuốc rồi.”
“Tôi vẫn còn một vạn năm!”
“Cô còn phải mua trang phục để đi làm.”
“Không, anh không được đánh chủ ý lên một vạn năm của tôi.”
Thần Tài: “…”
Cho nên vì cái gì mà bọn họ phải ở trong cái nơi bốn phía khói đen cuồn cuộn này để thảo luận về vấn đề giày cầu vồng cơ chứ, rồi cuối cùng lại thảo luận đến một vạn năm?
Một vạn năm cái quỷ gì!