Cô Nương, Ngươi Cầu Nhầm Thần Rồi!

Chương 37: Một Đêm Phất Nhanh Không Phải Mơ (2)




“Có phải chúng ta nên ra ngoài trước hay không?” Thần Tài không ngại học hỏi kẻ dưới, nghĩ làm thế nào đánh ngất Chiết Chi, sau đó thần không biết quỷ không hay đi ra ngoài.

“Bên ngoài cũng có lửa, hơn nữa khói dày đặc, khả năng bị chết càng mau, trốn ở chỗ này có lẽ còn có thể chết chậm một chút, nếu chúng ta vận khí tốt, nói không chừng có lẽ còn có thể ra ngoài.” Chiết Chi nói rất đương nhiên, sau đó nhảy từ trong ngực Thần Tài ra.

Thuận tiện quan sát một chút, sau đó đi tới một chỗ quỳ xuống.

Miệng lẩm bẩm: “Thần Tài à, cầu xin ngài phù hộ cho tôi bình bình an an, tôi là tín đồ thành tín nhất của ngài.”

Thần Tài: “…”

Hắn rất muốn hỏi một chút, rốt cuộc tên tín đồ giả này lấy tự tin ở đâu mà nói bản thân là tín đồ thành tín nhất, đến chức trách chủ yếu của hắn còn không biết cơ mà.

“Cô lại quỳ hướng nào đấy?”

“Hướng đông.” Chiết Chi vô cùng nghiêm túc mở miệng: “Thần Tài, là thần phương đông.”

“…” Cô còn biết rất rõ đấy.

“Đó là hướng tây.”

Chiết Chi mặt không đổi sắc: “Tôi mù đường.”

Cho nên đây là lý do cô quỳ hướng tây bái thần phương đông?

Cô vì cái gì mà tích cực như vậy?

“Huống chi, Thần Tài là một thần tiên tâm địa thiện lương, khẳng định ngài ấy sẽ không so đo với tôi.” Chiết Chi nói cực kỳ chắc chắn.

Một mình cô quỳ lạy còn chưa đủ, còn lôi kéo Thần Tài cùng nhau quỳ xuống: “Nhanh lên, bái đi, cầu ngài ấy phù hộ cho chúng ta bình an.”



Tâm địa · thật thiện lương · Thần Tài: “…”

Thật ra hắn rất muốn so đo, cực kỳ cực kỳ muốn so đo!

Khói đặc lan tràn cực mau, tuy rằng bọn họ ở tận bên trong, nhưng cũng không phải là nơi an toàn nhất, Thần Tài không biết từ chỗ nào móc ra hai cái khăn lông ướt dầm dề, đè lên mặt Chiết Chi, lạy ông tôi ở bụi này giải thích: “Bên ngoài là xưởng dệt, có mấy thứ này cũng là rất bình thường.”

Chiết Chi căn bản cũng không hoài nghi, hoài nghi gì đó cũng không quan trọng bằng mạng: “Nếu tôi có thể đi ra ngoài, tôi nhất định sẽ đi miếu Thần Tài làm lễ tạ thần.”

Thần Tài không nỡ nhìn thẳng: “Tôi cầu xin cô câm miệng đi.”

Đừng nói chuyện thì tốt hơn.

Li Nguyệt đặt trước mặt hai tấm gương, một bên là Thần Tài và Chiết Chi, một bên là hai cha con Hoa Tư Hàm.

Hoa Tư Hàm trộm tóc của Chiết Chi, hai cha con lúc này đang nơm nớp lo sợ đi kiểm tra DNA, DNA không có chậm trễ gì, thêm Hoa Cường đập một số tiền lớn để cho bọn họ tăng ca thêm giờ làm, không tới vài tiếng sẽ có kết quả.

Thật sự phô trương.

Xem ra là không có vấn đề gì.

Chiết Chi lúc này còn có tâm tình cầu thần bái phật, đại khái không biết bản thân đang ở bên trong kết giới, vì để cho hiệu quả chân thật một chút, Li Nguyệt còn cố ý lâu lâu huỷ kết giới.

Tích cực cống hiến cho hai người này, ngoại trừ việc lại gần Khuê Túc, nàng không thiếu kiên nhẫn.

Nhân gian tự có biện pháp giải quyết của nhân gian, Li Nguyệt chỉ có thể báo nguy.

Cảnh sát và cứu hỏa đồng thời xuất động, sự tình rất nhanh sẽ trần ai lạc định, nhưng mà tâm tình Li Nguyệt còn chưa thể thả lỏng, có lẽ bởi vì mấy năm nay sống trong tâm thế của một con chim sợ cành cong.

Không đến bước cuối cùng, đều có khả năng xuất hiện biến hóa.



Vì thế Li Nguyệt thưởng thức cận cảnh bộ dáng điên cuồng của hai người Hoa Cường và Hoa Tư Hàm một chút, sau đó lại thưởng thức một phen bộ dáng anh dũng của mấy chú cảnh sát và mấy chú nhân viên phòng cháy chữa cháy.

Sở dĩ Hoa Tư Hàm sẽ có hành động như vậy, là bởi vì cô ấy đã bắt đầu hoài nghi, trong lòng có một ý niệm, không biết nên nói ra hay không, mà sau khi cô ấy lấy tóc của Chiết Chi, Hoa Cường không chút do dự kéo Hoa Tư Hàm đi làm DNA.

Dứt khoát lưu loát giao tiền, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Rút máu, lấy tóc.

Sau khi làm xong hết thảy, chuyện duy nhất có thể làm chính là, chờ.

Thời gian chờ đợi không thể nghi ngờ là dài đằng đẵng.

Lúc này lại có cảnh sát gọi điện tới, nói với hai người bọn họ, Hoa Tư Điềm bị nghi ngờ có liên quan đồng thời đến vụ án đả thương người và phóng hỏa.

Người bị hại tên là Chiết Chi.

Nhận được cuộc điện thoại này, còn có cái gì không rõ nữa? Còn không phải là sau khi âm mưu bại lộ, chó cùng rứt giậu sao?

Hoa Cường bị chuyện này đập đến nói không nên lời, vừa mới tìm về một chút lý trí muốn trả lời, thì nhìn thấy bác sĩ cầm một bản báo cáo đi ra.

Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mà thời điểm thật sự nhìn thấy, ông vẫn có chút điên cuồng, Hoa Cường rống vào điện thoại: “Đồng chí cảnh sát, làm ơn hãy dồn hết sức cứu cô gái bị nhốt kia! Tôi cầu xin anh!”

Cảnh sát sao có thể không biết Hoa Cường?

Điều khiến bọn họ không kiên nhẫn nhất chính là giao tiếp với mấy người phi phú tức quý. Bởi vì quá phiền phức.

Kết quả không nghĩ tới giác ngộ của Hoa Cường cao như vậy, không hỏi con gái của mình trước, ngược lại đi hỏi người bị hại, sắc mặt cảnh sát cũng tốt lên rất nhiều, âm thanh cũng không lạnh như vậy nữa: “Hoa tiên sinh yên tâm, nhân viên phòng cháy đã bắt đầu dập lửa. Làm phiền ông đến đây xác nhận tình huống một chút.”

Sau khi cúp điện thoại, hai người Hoa Cường và Hoa Tư Hàm cũng không biết nên nói cái gì, hai cha con liếc nhau, đều cảm thấy chuyện này quá quỷ dị.