Cô Nương, Ngươi Cầu Nhầm Thần Rồi!

Chương 4: Nhân Sinh Xui Xẻo (2)




Chiết Chi trực tiếp chùn bước.

Với bằng đó tiền, vẫn nên đi cầu thần bái phật, phù hộ cô bình bình an an, một đêm phất nhanh còn hơn.

Cô chậm rì rì, lắc lư ở trên xe buýt.

Vẻ mặt Thần Tài tối tăm nhìn Chiết Chi nhỏ bé trong gương, cái đồ ngu xuẩn quỳ trước mặt mình cầu phù hộ bình an kia.

“Xui xẻo như vậy?” Hắn có chút không thể tin được.

Văn Khúc Tinh gật gật đầu. “Mỗi ngày đều sống trong nơm nớp lo sợ, mỗi buổi tối trước khi ngủ sẽ kiểm tra giường một chút, nếu như có một ngày lười không kiểm tra, ngủ được một nửa, giường sẽ….”

Thần Tài không biết phải nói gì, bình tĩnh thật lâu mới tìm về âm thanh của chính mình, yên lặng phun tào: “Sao chổi cũng chưa xui bằng cô ta đi?”

Văn Khúc Tinh tỏ vẻ không muốn nói: “Sao chổi là một tên quét rác, ngươi một hai phải nói người ta là xui xẻo, đám phàm nhân kia không biết, ngươi còn có thể không biết sao? Biết là ngươi có tiền, lâu như vậy vẫn không bị lãng quên, nhưng sao ngươi lại gom hắn chung với Suy Thần (thần xui xẻo) cơ chứ?”

Thần Tài: “…”

"Nhưng mà, đúng là Suy Thần cũng không xui xẻo bằng con bé.” Văn Khúc Tinh sờ sờ cằm của mình. “Ta còn từng mời Suy Thần tới đây ngó xem, Suy Thần nói hắn cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng.”

Thần Tài: “…”

Các ngươi rốt cuộc nhàm chán đến cỡ nào?

Thần Tài lười để ý Văn Khúc Tinh đang vô cùng nhàm chán, lấy pháp khí ra thưởng thức, thật đau đầu.

“Thiên Đế để ta xuống dưới giúp cô ta đạt thành tâm nguyện, quả nhiên là trả đũa mà.” Thần Tài lạnh nhạt mở miệng, rõ ràng chính là không biết phải bắt đầu từ đâu.

Văn Khúc Tinh đứng ở bên cạnh Thần Tài, vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi cũng không cần lo lắng như vậy, thật ra nguyện vọng của cô bé này rất dễ thỏa mãn, cô ấy chỉ cầu một đêm phất nhanh, nhà ngươi có tiền như vậy, tùy tiện vẫy vẫy tay là xong.”



Thần Tài nghe vậy càng không ngừng cười lạnh, nếu có thể dễ dàng như vậy, hắn còn cần phiền não thế này sao?! Nếu như hắn được cầu, hắn thật ra còn có thể suy nghĩ biện pháp, chỉ tiếc… “Cô ta cầu ta phù hộ cô ta bình bình an an.”

Văn Khúc Tinh lúc đầu nghe không rõ ràng, thuận miệng đáp: “Vậy ngươi phù hộ cô ấy bình bình an an đi.”

Vừa nói ra lời này, không khí yên tĩnh như chết, tất cả những điều muốn nói hay không muốn nói, đều nghẹn lại.

Văn Khúc Tinh: “…”

Thế này chắc là không phải một cô ngốc đâu nhỉ?

Thần Tài: “…”

Không sai, đây là một kẻ ngốc.

Bởi vì cuộc đối thoại quá ngu xuẩn, hai người bọn họ đều không muốn mở miệng.

Văn Khúc Tinh nhịn không được muốn cười, Thần Tài cũng đang cười, nhưng mà là không ngừng cười lạnh đem nguyên bảo biến lớn: “Ngươi có tin ta đánh ngươi hay không?”

Văn Khúc Tinh vội vàng câm miệng.

Tuy nói đều là thần, nhưng hắn là văn chức, văn chức đó.

Pháp khí của hắn là một cây bút, một cây bút làm sao mà đánh lại thỏi vàng lớn?

“Bất lực, bất lực thật sự.” Văn Khúc Tinh cuối cùng hiểu rõ vì cái gì Thần Tài lại đi tìm hắn, chuyện này thật sự hao tổn tâm trí.

Thần Tài bất thình lình đem nguyên bảo phóng lớn hơn một tí.

Văn Khúc Tinh: “Ta cảm thấy ngươi khoe giàu ở trước mặt ta, hơn nữa, ta còn có chứng cứ.”

Thần Tài lạnh mặt, Văn Khúc Tinh cảm thấy bản thân cần phải níu kéo một chút tôn nghiêm.



“Biện pháp chắc chắn là có, người bình thường sao lại có thể xui xẻo đến như vậy, mà xui tới cỡ này, khẳng định là đã đắc tội với người ta.” Văn Khúc Tinh có chút không khách khí.

“Tư Mệnh có thù oán với cô ta sao?” Như thế này rõ ràng chính là muốn chỉnh chết người ta, không cẩn thận một cái là lập tức treo!

“Chẳng lẽ ta còn cần đi tìm Tư Mệnh một chuyến, kêu Tư Mệnh sửa mệnh lại cho cô ta mới được?” Thần Tài rất là nghi hoặc mở miệng. Nhưng biểu tình kia, muốn lạnh nhạt bao nhiêu có bấy nhiêu.

Văn Khúc Tinh cảm thấy để Thần Tài đi gặp Tư Mệnh, giây tiếp theo chắc là trực tiếp ném đại nguyên bảo vào người ta rồi, hắn vô cùng đau đầu, đây là tình huống làm người ta cực kỳ đau đầu, đại nguyên bảo chói lóa rực rỡ kia có chỗ nào không tốt?

Một hai phải gánh vác cái loại công dụng không thuộc về trách nhiệm của nó?

“Ta biết ngươi có tiền, nhưng cũng không nên phá hoại như vậy chứ!” Văn Khúc Tinh lòng đau như cắt, rất muốn nói cho Thần Tài, nếu thật muốn đập, thì đập hắn đi, lấy tiền hung hăng đập vào hắn!

Thần Tài: “…”

Chạy đến hạ giới lăn lộn, lăn qua lăn lại vài lần, tự đem mình lăn thành bệnh tâm thần luôn rồi?

“Cái này, cũng không phải là Tư Mệnh sai, ngươi cũng biết ăn lộc của vua thì phải trung thành với vua.” Văn Khúc Tinh hình như đã không còn muốn lăn lộn ở trên trời nữa, biết cái gì, có thể nói không thể nói, đều nói ra hết.

Thần Tài phiền quá phiền, việc quân chi lộc trung quân¹ hắn hiểu, chẳng qua…

“Hắn rảnh rỗi không có việc gì làm, khiến cho một cô bé xui xẻo như vậy để làm gì?!” Thần Tài bực bội!

“Bởi vì, mấy ngàn năm trước, tên của cô bé này lúc chưa chuyển thế gọi là A Phủ.” Văn Khúc Tinh bất đắc dĩ nhún vai.

Thần Tài cả người đều không tốt!

------

¹quân chi lộc trung quân: ăn lộc vua phải trung thành với vua, làm việc cho vua.