Có Thuốc Trị

Chương 6: [CÓ ĐỘC] 2




Edit&Beta: Di Di cute

- --------------------

[Mười chín]

Chu Dung Cật nghĩ nghĩ, cho người đưa Lý Khắc đến một gian khách phòng (phòng cho khách ở).

Lý Khắc tắm rửa sạch sẽ, ăn cơm, trằn trọc mất ngủ đến sáng sớm, lúc tỉnh lại phát hiện bản thân bị cấm túc.

Trong sách lúc mới xuyên qua cho dù không nghe câu "Bệ hạ rốt cuộc cũng tỉnh", ít nhất cũng là "Thiếu gia vẫn còn sống", bên cạnh vẫn còn có một đám nha hoàn cùng thầy thuốc lo lắng vây quanh.

Lý Khắc nhìn cửa phòng khóa chặt và bóng dáng đám thị vệ bên ngoài, trong lòng một mảnh bi thương.

Ba ngày sau hắn mới nhìn thấy Chu Dung Cật lần thứ hai.

Chu Dung Cật chỉ chỉ cái hộp gôc nhỏ trên án, nói: "Dây là do bọn họ đi khắp mọi nơi tìm nấm giống như nấm hương về, ngươi tìm xem có loại nấm độc mà ngươi nói hay không."

Lý Khắc tiến lên chậm chạp lựa nửa ngày, nhặt ra một cây nấm màu đỏ đậm, chần chờ nói: "Hình như là cái loại này... Chính là nấm giống nấm hương."

Chu Dung Cật không nói hai lời, cho người dắt một con chó tới, đem nấm nhét vào miệng chó.

Nửa ngày qua đi, con chó vẫn vui vẻ tung tăng.

"..." Lý Khắc nói, "Ta lại nhớ đến, bài báo nói nấm có độc sau khi chín, sẽ đắng hơn so với nấm hương."

Chu Dung Cật nói: "Ngươi đang kéo dài thời gian?"

Lý Khắc nói: "Không phải! Thật sự không phải! Ta thề!"

[Hai mươi]

Lý Khắc lại bị nhốt vào khách phòng.

Chu Dung Cật sai người cho hắn một cái lò lửa, một cái nồi nhỏ, cùng với mỗi ngày không ngừng đưa nấm đến, hạn hắn mười ngày phải tìm được loại nấm độc đó.

Lý Khắc nhìn cái nồi.

Lý Khắc bi thương nói: "Ta cảm thấy chính mình vừa mới phá lệ nhận được đãi ngộ thấp nhất đối với người xuyên không."

Chu Dung Cật nghe vậy có chút lo lắng.

Chu Dung Cật chậm rãi nói: "Chó cũng cho ngươi."

"..."

[Hai mươi mốt]

Lý Khắc nói: "Chuột... Chuột có rồi. Nga, ta còn muốn dầu hào."

Chu Dung Cật nói: "Tự đến phòng bếp lấy gia vị, có người đi theo ngươi, không được chạy loạn nơi khác."

Trong khách phòng từ nay về sau tràn ngập khói dầu.

Ba con chuột bị nhốt trong lồng, làm đối tượng thực nghiệm cho Lý Khắc. Mỗi cái nấm được cắt thành khối nhỏ cho nào nồi, nấu chín rồi sẽ đưa đến ngửi thử, xong rồi lại đút cho chuột ăn.

Lý Khắc chậm chạp không báo tin tức tốt nhất, Chu Dung Cật cũng không đích thân tới hiện trường xem xét.

Hoàng đế băng hà, Tân đế đăng cơ, trên dưới triều đình vô cùng rối ren, nhưng dường như không có bất cứ quan hệ nào với vị Dự Vương điện hạ này. Lý Khắc mỗi ngày nhìn qua cửa sổ đều có thể thấy Chu Dung Cật ở trong viện tản bộ ngắm hoa, đôi khi còn có thể ngồi xuống đọc chút sách ăn chút điểm tâm, tựa hồ chính là cái người phú quý nhàn nhã không quan tâm đến việc thiên hạ.

Lý Khắc không khỏi suy tư: người này phí nhiều khí lực như vậy, rốt cuộc là muốn giết ai?

Lại là cái dạng người gì, làm cho đường đường là vương gia cũng không thể trực tiếp xử lý, lại phải hao tâm khổ trí bí mật làm việc?

Lý Khắc càng nghĩ càng cảm thấy, bản thân sống không lâu.

[Hai mươi hai]

Ngày thứ bảy, Chu Dung Cật ngẫu nhiên đi qua cửa khách phòng, ngửi thấy mùi hương của đồ ăn.

Chu Dung Cật đẩy cửa ra, chỉ thấy Lý Khắc ngồi xếp bằng dưới đất xoay mặt về phía bếp lò, đang cầm một mâm nấm hương xào thịt nạc mê người, chỉ nêm bằng một số gia vị trong nhà bếp và rượu Thiệu Hưng, ăn cực kỳ ngon miệng.

Lý Khắc nói: "Đến đến đến, điện hạ có muốn nếm thử một chút hay không? Ta còn làm điểm tâm nấm hương và canh đậu hủ nấm hương."

Chu Dung Cật cúi mắt nhìn mấy con chuột ở trong lồng bên cạnh.

Ba con chuột được cho ăn đến tròn vo, da lông bóng loáng căn mọng, không có lấy nửa phần bộ dáng trúng độc.

Lý Khắc nói: "Chúng nó ăn được nửa ngày cũng không có việc như lời báo nói, ta liền thuận tiên đem số còn lại trong nồi cho chúng nó ăn. Ăn đến bây giờ, nghe thấy chút mùi nấm hương còn cảm thấy có chút buồn nôn."

Chu Dung Cật ngồi xuống, nhận đũa trong tay Lý Khắc, dùng đũa gắp một miếng nấm hương ăn.

Lý Khắc nói: "Kỹ thuật nấu nướng có tiến bộ không?"

Chu Dung Cật nói: "Ngươi có biết ngươi chỉ còn có ba ngày?"

Lý Khắc nói: "Ta biết. Trong vòng ba ngày, ta không độc chết được con chuột nào, sẽ chết."

Chu Dung Cật nói: "Ân."

Lý Khắc nói: "Nếu ta độc chết một con, cũng phải chết."

Chu Dung Cật nói: "Vì cái gì?"

Lý Khắc nói: "Vừa nhìn là biết ngươi đang âm mưu chuyện đại sự gì đó. Nhốt ta trong phòng làm thí nghiệm, là vì sau khi thành công sẽ giết ta diệt khẩu."

Chu Dung Cật khen ngợi nói: "Không tồi, có chút đầu óc."

"..."

Lý Khắc nói: "Cảm ơn a."

[Hai mươi ba]

Lý Khắc nói: "Sớm biết vậy lúc trước sẽ không vùng vẫy. Ngươi tống ta vào thiên lao, ít nhất có thể sống lâu thêm mấy năm."

Chu Dung Cật nói: "Ngươi từ thế giới kia trăm cay nghìn đắng mới qua đây, là vì trải qua quảng đời còn lại trong thiên lao? Ngươi không có khát vọng được sống hay sao?"

"..."

Chu Dung Cật nói: "Ngươi giúp ta làm ra đồ ăn có độc, ta cho ngươi sống hai tháng."

"..."

Lý Khắc nói: "Cảm ơn a."

[Hai mươi bốn]

Sự việc phát sinh thật sự rất đột ngột.

Chạng vạng hôm sau, trong lúc Lý Khắc đút nấm như thường lệ, một con chuột trong lồng đột nhiên lật ngửa bụng, miệng sùi bọt mép, hai chân đạp một cái, "chít" một tiếng tắt thở.

Lý Khắc không dám tin mà chớp mắt mấy cái, ngồi xổm xuống, yên lặng nhìn con chuột. Sau một lúc lâu mới rót cho mình một chén rượu Thệu Hưng, nói: "Đời người vô thường, họa và phúc trong chớp mắt, chuột huynh a, ngươi đi trước một bước, tiểu đệ ít ngày nữa sẽ đi theo. Đến, ta kính ngươi một ly."

Khi Chu Dung Cật vào cửa, liền thấy Lý Khắc đem chén rượu đổ xuống sàn trước mặt con chuột.

Chu Dung Cật nói: "Ngươi cho nó ăn loại nấm nào?"

Lý Khắc buông chén rượu, đẩy ra một mâm nấm bị cắt thành khối nhỏ, nói: "Là cái cho con chuột này ăn."

Chu Dung Cật gật gật đầu, nói: "Chia ra thành từng phần đi. Người đâu, đưa mấy tên tử tù đến."

Lý Khắc nhìn thi thể dữ tơn đáng sợ của tên tử tù xui xẻo kia, nhược liễu phù phong nâng tay vịn tường.

Chu Dung Cật nói: "Sợ?"

Lý Khắc nói: "Nhớ lúc trước ta được bạn bè người thân tôn là thảm họa nhà bếp, không nghĩ tới một ngày có thể nấu đến làm người thăng thiên luôn."

"..."

[Hai mươi lăm]

Lý Khắc lại rót cho mình chén rượu Thiệu Hưng, nói: "Đời người vô thường, họa và phúc trong chớp mắt, tử tù huynh a, ngươi đi trước một bước, tiểu đệ ít ngày nữa sẽ đi theo."

Chu Dung Cật đột nhiên nở nụ cười.

Chu Dung Cật vừa cười vừa nâng tay lên, ngón tay thon dài tinh tế che đi hai mắt, bả vai co rúm cong lưng lại.

Lý Khắc nói: "Ngươi cười cái gì?"

Chu Dung Cật buồn bả nói: "Cười họa và phúc trong chớp mắt."

"..."

Lý Khắc nói: "Ngươi quả nhiên là người làm việc lớn."

Lý Khắc lại nói: "Cười giống như ngươi vậy, bình thường đều là vai diễn hủy diệt thế giới."

[Hai mươi sáu]

Người trong vương phủ làm việc rất đắc lực, lấy cây nấm độc kia làm tiêu chuẩn, nhanh chóng tìm đến một đống giống y như đúc.

Chu Dung Cật cho mọi người lui xuống rồi mang Lý Khắc đến hình đường (phòng dùng để phạt), là để cho hắn xem một mâm thức ăn. Chính giữa bàn ăn xa hoa dâm dật, trịnh trọng đặt một con cá chép bự chảng.

Chu Dung Cật nói: "Đây là món ăn thường lệ của ngự thiên phòng trong cung, gọi là cá chép vượt long môn. Là lấy cá chép đem kho, lại lấy nấm hương, măng mùa đông đem thái nhỏ. Yến tiệc trong cung sẽ chuẩn bị món này."

Lý Khắc nói: "Ta không hiểu."

Chu Dung Cật nói: "Cho ngươi hai tháng nhất định phải học được món này, phải làm đến mùi vị và bày trí không sai chút nào, lấy giả đổi thật."

Lý Khắc nói: "Ta hình như hiểu được chút chút."

Chu Dung Cật nói: "Nói thử xem."

Lý Khắc nói: "Ngươi muốn ta đổi nấm độc thành nấm hương, để ta trà trộn vào bên trong yến tiệc."

Chu Dung Cật nói: "Không tồi."

Lý Khắc nói: "Ta nghe nói mỗi món ăn trong cung trước khi dâng lên đều được dùng ngân châm để thử độc, ngươi phải làm ra một loại ngân châm thử không ra độc. Ta còn nghe nói trong cung có chuyên gia nếm thử thức ăn, nhưng ăn nấm độc vào mấy canh giờ sau mới phát độc, bọn họ thử cũng vô dụng."

Chu Dung Cật nói: "Ngươi nghĩ nhiều thật."

Lý Khắc nói: "Ta đột nhiên lại nghĩ đến một cái, ngươi có muốn nghe hay không?"

Chu Dung Cật nói: "Nói nghe thử một chút."

Lý Khắc nói: "Nếu là cung yến, bất luận là người nào tham dự, có điều tuyệt đối không phải ít."

[Hai mươi bảy]

Lý Khắc hiểu bản thân đã nhiều chuyện rồi, nhưng hắn cũng không sợ hãi đến thế.

Chu Dung Cật nói hắn còn có thể sống được hai tháng, vậy sau hai tháng, nói vậy đó cũng chính là ngày mà nấm độc phát huy công dụng.

Hai tháng sau vừa đúng là tiệc đêm giao thừa.

Lý Khắc tiến vào trạng thái tập trung đến căng thẳng.

Bên ngoài nấm độc đỏ hơn nấm hương, vị cũng đắng hơn nấm hương, phải giấu đi điểm đặc trưng này và nấu món ăn thật ngon, cần phải phí công một phen.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong khách phòng mùi khói dầu càng tăng lên, cái mùi nấm thành công làm người khác buồn nôn.

Lý Khắc rốt cuộc chịu hết nổi.

Lý Khắc nói: "Ta mặc kệ."

Chu Dung Cật nói: "Nga, ngươi muốn chết?"

"..."

[Hai mươi tám]

Lý Khắc nói: "Dù sao cũng phải chết, chỉ còn hơn một tháng, ta mỗi ngày đều buồn chán ở trong phòng, trừ xào nấm chính là xào nấm, kéo dài hơi tàn này để làm gì? Không bằng chết đi cho rồi."

Chu Dung Cật nghe hiểu. Chu Dung Cật hớp một ngụm trà nói: "Cho nên ngươi muốn ra ngoài?"

"..."

Lý Khắc nói: "Vất vả lắm mới đến một chuyến, ít nhất ta muốn đi shopping ở kinh thành."

Chu Dung Cật nói: "Ngươi biết rất nhiều bí mật, ta không thể để ngươi rời khỏi tầm mắt của ta."

Lý Khắc nói: "Cho nên ngươi cũng đi theo ta đi."

"..."

Chu Dung Cật nói: "Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa."

Lý Khắc nói: "Cho nên ngươi cũng đi theo ta đi."

[Hai mươi chín]

Chu Dung Cật là người làm việc lớn.

Người làm việc lớn, vấn đề mấu chốt là không thể tin tưởng bất cứ kẻ nào.

Cho nên cho dù có ám vệ phía sau, y vẫn tự mình thay thường phục, đứng bên cạnh Lý Khắc.

Lý Khắc thay bộ đồ mới, vui vui vẻ vẻ ra khỏi cửa. Kinh thành bốn đường tám phố, rộn ràng náo nhiệt. Chu Dung Cật chỉnh chỉnh tay áo nói: "Ngươi muốn đi đâu?"

Lý Khắc thầm nghĩ: Đương nhiên là đi nơi nào mà ta có thể chạy trốn.

Chu Dung Cật không có võ, nhưng ám vệ công phu tốt lắm. Lý Khắc từng nghĩ cặn kẽ rồi, hắn phải đến chỗ nào đông người một chút, tận lực lẫn vào trong đám đông, tốt nhất là tạo nên hỗn loạn, mới có thể mượn cơ hội chạy thoát.

Lý Khắc nói: "Chúng ta đi thanh lâu đi."

"..."

Lý Khắc nói: "Chúng ta đi thanh lâu đi."

"Ta nghe được."