Có Thuốc Trị

Chương 7: [CÓ ĐỘC] 3




[Ba mươi]

Thanh lâu không quá giống với tưởng tượng của Lý Khắc.

Đầu tiên, hắn không tìm được thanh lâu ở đâu.

Cái gọi là thanh lâu thật ra là một cái nhà rất lớn, đẩy cửa đi vào là một nơi bồng lai tiên cảnh tách biệt với bên ngoài, lan can màu son uốn quanh thủy tạ* cạnh cây liễu, bố trí có thể nói là phong nhã. Cảnh tượng oanh ca yến hót gió thơm táp vào mặt trên điện ảnh kia cũng không thể thấy được, mọi nơi đều yên lặng, âm thanh cười nói truyền đến từ mấy gian phòng tối như có như không.

(Thủy tạ: nhà xây trên mặt nước)

Lý Khắc có chút hoảng loạn.

Hắn vốn nghĩ ám vệ sẽ không tiến vào loại địa phương này, không nghĩ tới Chu Dung Cật vẫy vẫy tay, ám vệ vốn đi xa xa phía sau lập tức hiện thân, cùng bọn họ vào cửa.

Một tú bà ăn mặt lòe loẹt đi đến đón tiếp, nhẹ nhàng thi lễ nói: "Mấy vị công tử xin mời vào bên trong, chọn nhã gian dùng trà hay là dùng cơm?"

Lý Khắc trấn định nói: "Ta muốn đi ngủ."

"..."

[Ba mươi mốt]

Tú bà cười gượng nói: "Công tử cứ đùa, đang là giữa trưa, nào có người đến tiểu điếm để ngủ chứ."

Lý Khắc nói: "Như vậy ta muốn uống rượu nghe xướng khúc."

Tú bà lau mồ hôi nói: "Công tử, đang có đại tang, trăm ngày cấm nhạc."

Lý Khắc nói: "Vừa rồi rõ ràng ta nghe thấy tiếng của cô nương, bọn họ ở trong phòng làm gì?"

Chu Dung Cật nói: "Ngồi nói chuyện phiếm."

"..."

[Ba mươi hai]

Nếu là ngồi nói chuyện phiếm, tuyệt đối không có chuyện có thể ở một mình. Lý Khắc không thể không thay đổi kế hoạch: "Vậy, ăn cơm đi."

Tú bà đưa bọn họ tới tiền thính, thanh lâu này tốt xấu cũng lộng lẫy hơn so với những tửu lâu khác, bên cạnh mỗi bàn đều có một mỹ nhân đứng hoặc ngồi, giúp châm rượu trợ hứng. Khách ở đây có người ăn mặt kiểu quý tộc, cũng có nhân sĩ giang hồ, một đám uống rượu đến mặt đỏ tai hồng, lôi kéo mỹ nhân trò chuyện vui vẻ.

Lý Khắc gắp món thứ hai, âm thầm tìm cơ hội thoát thân, trước mắt gần có cơ hội rồi.

Chỉ thấy một tên con nhà giàu mập mạp sắc mặt hồng hào, lảo đảo đi tới, không hề phân trần nắm chặt tay Lý Khắc, còn sợ soạn mấy cái trên mu bàn tay hắn: "Liễu công tử, đã lâu không gặp a!"

"..."

Lý Khắc khiếp sợ nhìn Chu Dung Cật.

Chu Dung Cật cúi đầu vừa suy nghĩ vừa uống rượu.

Con nhà giàu nói: "Khi nào mới có thể nghe ngươi thổi sáo nữa a?"

Lý Khắc nói: "... Ngươi nhận sai người rồi."

Con nhà giàu vươn cổ, đem mặt tiến đến sát mặt Lý Khắc, cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, mùi rượu xông thẳng vào chóp mũi Lý Khắc: "Sao có thể nhận sai, khuôn mặt này của Liễu công tử ai có thể nhận sai a?" Nói xong tự ha ha vui vẻ đứng lên.

Lý Khắc càng thêm khiếp sợ nhìn Chu Dung Cật.

Liễu Ôn Trọng vậy mà mang loại thân phận này a!

[Ba mươi ba]

Trong lòng Lý Khắc tính toán trốn đi cùng con nhà giàu này, không ngừng nhìn trộm quan sát Chu Dung Cật.

Chu Dung Cật một thân thường phục, toàn thân không một phụ kiện làm lộ thân phận thật. Ánh mắt của con nhà giàu say rượu khá rời rạc, mơ mơ màng màng hỏi: "Đây là bằng hữu của ngươi a? Sao ta chưa từng thấy qua?" Nói xong liền sờ bàn tay của Chu Dung Cật.

Tay ám vệ vừa mới để lên chuôi đao, liền bị ánh mắt của Chu Dung Cật chế trụ.

Vương phủ cũng cần có thể diện, không thể để lộ thân phận trong trường hợp này.

Lý Khắc cảm thấy tận dụng được thời cơ, trong có khó ló cái khôn mà nắm lấy tay con nhà giàu, cười làm lành nói: "Vị... Gia này, người này trăm triệu lần không thể sờ được."

Không nghĩ tới ngòi còn chưa châm xong, con nhà giàu ngược lại kinh hỉ nhìn hắn: "Uây, Liễu công tử hôm nay đổi tính rồi?"

"..."

Mặt Chu Dung Cật không chút thay đổi nói: "Ngô nhị thiếu gia."

Con nhà giàu nói: "Di, ngươi biết cha ta?"

Chu Dung Cật nói: "Xem như bạn cũ."

Con nhà giàu hí mắt đánh giá y vài lần, vẫn như trước không nhận ra người này, lầm bầm hỏi: "Huynh đài họ gì?"

Chu Dung Cật uyển chuyển nói: "Không dám, ta họ Dung."

Con nhà giàu nháy mắt mấy cái, không thể phản ứng lại.

Con nhà giàu nói: "Ta tạm thời muốn mời Liễu công tử đi uống chén rượu, huynh đài không để ý chứ?"

Chu Dung Cật nói: "Để ý."

"..."

[Ba mươi bốn]

Con nhà giàu nói: "Ê! Người đâu!"

"Phần phật" một tiếng bảy tám tên người hầu đi lên. Con nhà giàu kéo Lý Khắc một cái, Lý Khắc làm bộ chân không vững, thuận thế trốn ra sau hắn.

Lý Khắc trong lòng kịch liệt phất cờ: mau đánh nhau đi! Đánh bại bọn họ đi!

Người hầu của con nhà giàu rút binh khí ra.

Người hầu của con nhà giàu xông lên phía trước!

Người hầu của con nhà giàu nằm sấp mặt trên đất.

[Ba mươi lăm]

"..."

Chu Dung Cật chậm rãi đứng dậy bước đến, kéo Lý Khắc từ trong tay con nhà giàu đang ngây ra như phổng.

Đầu ngón tay của Chu Dung Cật rất lạnh lẽo, Lý Khắc giật mình một cái, phát giác Chu Dung Cật nắm tay mình đi ra ngoài.

Lý Khắc sợ hãi một hồi, bỗng nhiên chú ý tới biểu tình nổi giận cũng không dám phát tiết của con nhà giàu.

Lý Khắc suy nghĩ loạn xạ, "soát" một tiếng ôm lấy cánh tay Chu Dung Cật.

Chu Dung Cật nhìn hắn một cái.

Lý Khắc to rõ nói: "Chủ tử! Tạ ơn chủ tử cứu giúp! Chủ tử lợi hại nhất! Chủ tử moa moa!" (cái này là giả theo tiếng hôn má á)

"..."

Chu Dung Cật tùy ý để hắn ôm cánh tay, không nhanh không chậm đi ra khỏi cửa, phía sau truyền đến tiếng hét điên cuồng của con nhà giàu: "Ngươi chờ đó, ta đi nói cho cha ta biết!"

Lý Khắc thầm nghĩ: đúng! Mau đi nói cho cha ngươi biết! Cho cha ngươi đến san bằng Dự Vương phủ.

Liền nghe Chu Dung Cật tự tiếu phi tiếu nói bên tai: "Ngươi biết cha hắn là Ià ai không?"

"..."

Lý Khắc nói: "Ai?"

Chu Dung Cật nói: "Là thủ hạ dưới tay ta."

"..."

Lý Khắc nói: "A."

[Ba mươi sáu]

Lý Khắc nói: "Quan hệ giữa ngươi và Liễu Ôn Trọng là gì?"

Chu Dung Cật nói: "Giao tình giữa những quân tử."

Lý Khắc nói: "Ha ha."

[Ba mươi bảy]

Lý Khắc nói: "Sao lúc y chết ngươi lại bình tĩnh như vậy?"

Chu Dung Cật nói: "Buồn đến không khóc được, cũng không biết nên nói gì."

Lý Khắc nói: "Ha ha."

[Ba mươi tám]

Lý Khắc nói: "Ta có hỏi qua người hầu của ngươi rồi, xem ra, người hầu của ngươi không biết hai ngươi có 'giao tình giữa những quân tử' ha?"

"..."

Khóe mắt Chu Dung Cật co rút.

Lý Khắc đột nhiên phát hiện mình nắm được điểm yếu của hắn, hơn nữa muốn sống không được, nhất thời ác ý nổi lên, ỷ vào Chu Dung Cật hiện giờ còn chưa thể giết mình, đứng ở trên đường cái nói to: "Chủ tử! Ta muốn mua bộ đồ mới!"

Chu Dung Cật nhìn hắn.

Chu Dung Cật nói: "Mua."

"..."

[Ba mươi chín]

Lý Khắc nói: "Chủ tử! Ta muốn ăn đồ chơi làm bằng đường!" (là mấy cái cây dùng đường loãng thổi thành hình người, chim thú, có thể chơi cũng có thể ăn)

Chu Dung Cật nói: "Mua."

Lý Khắc nói: "Chủ tử thật tốt! Ta đút ngươi ăn! A --"

Mặt Chu Dung Cật không chút thay đổi hé miệng.

"..."

[Bốn mươi]

Lý Khắc nói: "Chủ tử ta muốn nghe diễn khúc."

Chu Dung Cật nói: "Đại tang, các rạp hát đều đóng."

Lý Khắc nói: "Vậy ta xướng cho ngươi nghe."

Chu Dung Cật nói: "Xướng đi."

Lý Khắc mở miệng rú lên: "Ta thật sự còn muốn, sống thêm, năm trăm năm --"

Người đi đường đều quay lại nhìn.

Chu Dung Cật cười châm biếm. Cách y cười rất có tố chất của kẻ thần kinh, không biết là cười hay là khóc.

Chu Dung Cật nói: "Sống lâu như vậy có ý nghĩa gì? Người thân con cháu đều chết hết, lưu lại một mình cô đơn canh mộ sao?"

Lý Khắc nói: "Ngươi nói đúng là có đạo lý. Nhưng so với sống hai tháng, ta càng muốn sống năm trăm năm."

Chu Dung Cật nói: "Mọi người đều sẽ chết. Ngươi trước khi xuyên không đã chết một lần, lúc ấy cảm giác thế nào?"

Lý Khắc trầm ngâm nói: "Không nhớ rõ. Chỉ trong chớp mắt, đã tới rồi."

Chu Dung Cật nói: "Cho nên người ở nơi này chết đi, có lẽ cũng là chớp mắt ở thế giới kia."

"..."

Lý Khắc nói: "Được."

Chu Dung Cật nói: "Được cái gì?"

Lý Khắc nói: "Ngươi tốt lắm, tâm đủ cao, ra tay đủ tàn nhẫn, nhân cách chống đối xã hội, không gây khó dễ với người làm việc cho mình. Ngươi nên đăng cơ đi."

"..."

Chu Dung Cật nói: "Ai nói ta muốn đăng cơ?"

[Bốn mươi mốt]

Lý Khắc hạ giọng nói: "Không phải ngươi muốn hành thích vua sao?"

Chu Dung Cật nói: "Đúng vậy."

"..."

Lý Khắc nói: "Ngươi hành thích vua không phải vì soán vị?"

Chu Dung Cật nói: "Không phải a."

"..."

Lý Khắc nói: "Sau khi giết vua, ai sẽ làm hoàng đế?"

Chu Dung Cật nói: "Cũng không phải việc đáng quan tâm."

"..."

[Bốn mươi hai]

Lý Khắc rất lo lắng, một đường không nói gì. Chu Dung Cật nhìn thấy cũng không nói.

Trở lại vương phủ, Lý Khắc rối rắm mở miệng nói: "Ngươi làm vậy là không đúng."

Chu Dung Cật ngạc nhiên nói: "Ngươi chẳng lẽ là ngày đầu tiên biết ta muốn hành thích vua sao?"

Lý Khắc nói: "Ta không phải muốn nói cái này. Người xấu cũng có khát vọng của người xấu, ngươi thầm tìm cách giết người mà không muốn đoạt vị, đây là làm chuyện ruồi bu a."

Chu Dung Cật nói: "Chứ không ngươi cho là như thế nào?"

"..."

Chu Dung Cật khoanh tay đứng bên cửa sổ, thản nhiên nói: "Mua chuộc nô tì trong cung đánh tráo ngự thiện độc chết Thánh thượng là chuyện lớn như vậy, trong cung nhất định sẽ điều tra rõ. Ta vốn có hiềm khích với tân đế, bị tình nghi nhất định sẽ tra lên đầu ta. Đến lúc đó ta tất nhiên là phải chôn thân cùng."

Lý Khắc nói: "Cho nên... Ngươi chính là quản giết không quản trốn, sảng khoái một lần rồi chết?"

Chu Dung Cật cười cười.

Lý Khắc nói: "Ta có thể hỏi một câu không, ngươi rốt cuộc có thù oán gì với hắn?"