Cố Tiểu Tây

Chương 951




Cố Tiểu Tây lắng nghe động tĩnh của cỏ cây, chỉ cần có dấu hiệu của sinh vật cỡ lớn hoạt động, cô đều âm thầm dẫn bọn họ đổi sang đường khác. Đi xa hơn một chút, vòng qua những rắc rối có thể tìm đến bất cứ lúc nào.

Cứ như vậy, ba người đi khoảng tầm một tiếng, rời khỏi rừng.

“Dọc đường đi rất an toàn, ngay cả con thỏ cũng không gặp.” Mạnh Hổ có chút nghi hoặc.

Vương Hâm suy nghĩ một chút, đưa ra một lời giải thích hợp lý: “Có lẽ là động tĩnh của chúng ta quá lớn.”

Cố Tiểu Tây không muốn kể công, để mặc cho hai người họ suy đoán, ánh mắt quan sát tỉ mỉ bốn phía.”

Nơi này đã ở gần rìa của mỏm núi Lăng Xuyên, ngoài rừng là từng khối nham thạch nhô lên, những nham thạch này rất kỳ diệu, có thể ngăn không cho người trên vách núi nhìn xuống một cách rất hiệu quả. Xem ra, Yến Thiếu Ngu đã tìm nơi ẩn nấp ngay phía dưới.

Lúc này, bầu trời vang lên một tiếng ầm ầm thật lớn, hạt mưa to như hạt đậu ào ào rơi xuống, cả cánh rừng đều mờ mịt trong mưa bụi, nhìn không được rõ, nhưng cánh rừng hư vô mờ mịt, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, ngược lại càng thêm đáng sợ.

Mạnh Hổ thu hồi tầm mắt, run lập cập, lại nhỏ giọng nói một câu: “Hoàng tiên cô chắc chắn là thật!”

Cố Tiểu Tây và Vương Hâm đều nghe được, người trước thì đã biết chân tướng sự việc nhưng lười vạch trần, người sau thì đã mơ hồ bị tẩy não, cũng tin lý do thoái thác về “Hoàng tiên cô” này, dù sao không ai có thể giải thích được hướng đi của hai binh đội nước M.

Cố Tiểu Tây tiến lên vài bước, đứng bên cạnh tảng đá rũ mắt nhìn xuống: “Ngay phía dưới à?”

Mạnh Hổ hoảng hốt, vội nói: “Giờ đây trời tối đường trơn, đồng chí Cố cẩn thận một chút, có những nham thạch đã bị mòn rồi. Nếu cô mà xảy ra chuyện thì tôi thật sự không biết ăn nói làm sao với trung đội trưởng!”

Cố Tiểu Tây lắc đầu, hỏi: “Không sao, rốt cuộc doanh trại tạm thời của các anh ở nơi nào?”

Mạnh Hổ nắm chặt dây leo trong tay, hất cằm về phía trước: “Ngay phía trước.”

Cố Tiểu Tây bước nhanh về phía trước, thị lực của cô tốt hơn những người khác rất nhiều, tuy rằng sắc trời mờ tối, nhưng rất nhanh vẫn phát hiện một mảnh tường dây leo xen lẫn chằng chịt, mơ hồ có thể thấy được dấu vết ma sát, giống như có người đi ra.

“Trung đội trưởng của chúng tôi rất thông minh! Lúc ấy thấy những dây leo này bò xuống dưới, bèn nghĩ nói không chừng ở dưới chân núi có thể tìm được đường ra. Đáng tiếc, phía dưới ngoài biển vẫn là biển, bên trong còn có cá mập, chúng tôi không thể nào bơi trở về. Cũng may trời không tuyệt đường người, thế là giúp trung đội trưởng tìm được một vách đá có chỗ lõm vào!” Nói tới doanh trại tạm thời này, trên gương mặt của Mạnh Hổ tràn ngập sự kiêu ngạo.

Nhờ có nơi này, mà tất cả bọn họ mới có thể an toàn chống đỡ binh sĩ nước M trong nửa tháng.

Nói xong, Mạnh Hổ lại quay đầu nhìn về phía Vương Hâm, nói với vẻ nóng lòng muốn về: “Chúng ta bò xuống từ đây là được, đồng chí Vương Hâm, cậu chờ ở đây, tôi đi xuống tìm người trước, sau đó sẽ vận chuyển túi tiếp tế trở về.”

Vương Hâm gật đầu, lấy toàn bộ túi tiếp tế trên dây leo xuống, chờ chiến hữu đến vác.

“Đồng chí Cố, chúng ta cùng nhau đi xuống, cô đi ở phía sau tôi, cẩn thận một chút, mưa lớn nên vách đá rất trơn trượt!” Mạnh Hổ nói xong, tự mình leo lên một cây dây leo, giống như là thằn lằn, nhảy đi thoăn thoắt, lập tức biến mất khỏi vách núi.

Cố Tiểu Tây lên trước nhìn xem thử, dưới vách núi có sương mù bao phủ, tầm nhìn rất hạn hẹp, rất nhanh đã không thấy tăm hơi Mạnh Hổ đâu.

Cô hít sâu một hơi, học theo dáng vẻ Mạnh Hổ mà bắt lấy một cây dây leo, Vương Hâm ở bên cạnh nhìn thấy, vội vàng nói: “Đồng chí Cố, cô vẫn nên lấy cái gùi trên lưng xuống, chờ trung đội trưởng tới lấy cho. Cái này quá nặng, không an toàn.”

“Không sao đâu.” Cố Tiểu Tây lắc đầu, cũng không tháo gùi, mà theo dây leo trượt xuống dưới.