Cố Tiểu Tây

Chương 952




Thân hình cô linh động, mạnh mẽ tựa như linh miêu trong núi, Vương Hâm ở trên vách núi trợn mắt há hốc mồm.

Mưa to tầm tã đã thêm độ khó đi trượt xuống, cũng may Cố Tiểu Tây thường xuyên rèn luyện, lại liên tục uống nước suối trong không gian Tu Di, nên quá trình cũng thuận lợi. Tầm khoảng mười phút sau, cô nghe được tiếng kêu la của Mạnh Hổ: “Đừng đừng! Người phe mình!”

Cố Tiểu Tây nhìn xuống dưới, sương mù tràn ngập vách núi, đập vào mắt chỉ là một mảng trống rỗng, trông có chút đáng sợ. Có lẽ Mạnh Hổ đã đến địa điểm mà trung đội 168 ẩn núp nhưng trời mưa có sương mù lớn, nhìn không rõ, nên bị chiến hữu vây quanh.

Nghĩ đến Yến Thiếu Ngu cũng ở phía dưới, cô không khỏi tăng nhanh tốc độ, sau khi trượt hơn một phút, chân đã giẫm lên mặt đất. Cô còn chưa đứng vững, đã có một cánh tay khỏe khoắn ôm lấy eo cô, sức mạnh rất lớn, giống như muốn ôm cô vào trong lòng.

Cố Tiểu Tây không giãy dụa, cô ngửi được mùi hương chỉ thuộc về Yến Thiếu Ngu. Tuy rằng giờ đây mùi hương này đã xen lẫn chút mùi máu tanh cùng với mùi hơi thối rữa, không dễ ngửi lắm, nhưng cô vẫn biết người ôm mình là Yến Thiếu Ngu.

Trong lúc cô đang suy nghĩ, bỗng hơi lảo đảo, được Yến Thiếu Ngu ôm vào lòng, bị hơi lạnh trên người anh đánh úp.

Cố Tiểu Tây cũng không giãy dụa, lẳng lặng ôm lấy hông của anh, nghe tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực anh.

Không biết qua bao lâu, cô nghe được giọng nói khàn khàn ẩn chứa mấy phần hung dữ của anh vang lên: “Sao lại đến đây?”

Trong giọng nói của anh tràn đầy sự giận dữ, cùng với sự bất lực sâu sắc, từ huyện Thanh An đi tới mỏm núi Lăng Xuyên, con đường này đâu chỉ có vạn dặm?

Cô là một cô gái mười mấy tuổi, rời xa nhà đi tới nơi đây, để đến trước mặt anh, không biết dọc trên đường đi cũng đã trải qua biết bao nhiêu khó khăn và nguy hiểm. Anh không dám nghĩ, cũng không dám hỏi, chỉ cảm thấy tự trách, đau đớn, cùng với niềm vui nhàn nhạt khó có thể nói ra thành lời.

Anh không thể không thừa nhận, gặp được cô ở đây, từ cơ thể đến trái tim đều thấy đong đầu/

Cố Tiểu Tây buông cánh tay đang ôm eo anh ra, ngước mắt nhìn lại, gần như nửa năm không gặp, anh đã đen và cũng đã gầy đi, khuôn mặt vốn sáng sủa đẹp mắt đã hơi lõm xuống, môi mỏng trắng bệch, hiện ra vài phần xơ xác, chỉ là gương mặt càng thêm phần sắc bén.

Cô đưa tay vuốt ve gương mặt anh, cong môi nói: “Nhớ anh nên đến.”

Yến Thiếu Ngu nắm chặt tay cô, cánh tay run rẩy, đôi mắt hoa đào hẹp dài hiện lên màu đỏ tươi.

Anh ra sức chinh chiến, lúc ở tiền tuyến không dám buông lỏng chút nào, là vì anh muốn lập công, có thể cho cô một gia đình, có thể chống đỡ một khoảng trời cho các em, cũng vì có một ngày có thể giải oan cho nhà họ Yến, cứu cha mẹ ra để cả nhà cùng đoàn tụ.

Nhưng giờ đây, nghe Cố Tiểu Tây nói như vậy, trong lòng anh co rút đau đớn không thôi, lần đầu có chút ý định muốn lùi bước.

Anh đang suy nghĩ sâu xa, có phải anh đã làm sai rồi không? Ngay từ đầu anh nên chấp nhận sự sắp xếp của số phận, đi lên một nơi vô doanh, vĩnh viễn không trở về thủ đô. Như vậy, có phải cô sẽ có thể trải qua một cuộc sống yên ổn?

Yến Thiếu Ngu giống như rơi vào vũng bùn, vẻ mặt phức tạp, giãy dụa mãi không ra.

Cố Tiểu Tây nhíu mày, trở tay cầm ngược lại tay anh: “Thiếu Ngu, đừng quên, em không chỉ là vợ của anh, em còn là quân y của quân khu số 8. Chức trách của em chính là cứu người bị thương, cứu vớt những chiến sĩ vì nước vì dân mà lấy mạng ra đọ sức như các anh.”

“Anh đứng ở nơi này, cũng không chỉ là vì người nhà, mà còn vì quốc gia, vì ngàn ngàn vạn nhân dân.”

“Ở trong lòng em, anh chính là anh hùng của em. Em thấy tự hào về anh, nên anh không cần tự trách áy náy, đây vốn là lựa chọn của em. Cũng chính vì có anh ở phía trước dẫn đường cho em, em mới tới nơi này, đồng thời có thể góp chút sức lực vì đất nước, như vậy là đủ rồi.”

“Em rất vinh hạnh, có thể tới nơi này, có cơ hội kề vai chiến đấu với anh.”

Giọng nói của Cố Tiểu Tây rất nhẹ nhàng, nhưng rơi vào trong tai Yến Thiếu Ngu, lại nặng như ngàn cân.

Cả người anh chấn động, môi mỏng mím chặt, trong mắt hoa đào giống như có ngôi sao trải rộng, vô cùng sáng ngời.