Vài ngày sau Tuệ Di cũng đã được về nhà.
Cô vừa thức dậy, chuẩn bị đi xuống nhà để ăn sáng. Vừa mở cửa phòng ra.
"Này anh đang làm gì vậy? ". Tuệ Di bị hắn làm cho giật mình. Nhìn thấy Cố Tử Minh đang loay hoay bưng bê đồ ăn từ dưới lầu lên cho cô.
"Em mau đi vào phòng đi, nhanh lên ". _
Tuệ Di bối rối nhưng cũng đi vào phòng, hắn để cô ngồi ngay ngắn trên giường. Rồi nhanh chóng đẩy xe đồ ăn vào trong đóng cửa lại.
Tuệ Di nhìn thấy thái độ lấm la lấm lét của hắn mà nghi ngờ.
"Này anh lại làm cháy nhà bếp nữa à, hay là có chuyện gì kinh khủng xảy ra ở dưới nhà hả, Sao tự nhiên nhìn mặt anh gian manh quá vậy? ".
Cố Tử Minh nhíu mày. "Sao em toàn nghĩ xấu cho tôi vậy? Trong mắt em tôi không có gì tốt đẹp à? "
"Đúng vậy, tôi có thấy anh có gì tốt đẹp đâu ".
"Em! ". Cố Tử Minh tức mà không làm gì được,.
"Em mau ăn sáng đi, cháo bàu ngư tôi đích thân thuê đầu bếp nấu cho em đó, còn có súp vi cá, rồi yến chưng nữa tất cả đều được nấu theo tiêu chuẩn của nhà hàng năm sao. Nên em cứ yên tâm về chất lượng và độ dinh dưỡng. "
Tuệ Di nhìn mấy món sơn hào mà hắn chuẩn bị, chỉ có bữa sáng thôi mà đã tiêu tốn không ít tiền
"Mấy món này nhiều như vậy một mình tôi ăn sao hết ".
Cố Tử Minh thổi cháo giúp Tuệ Di rồi nhẹ nhàng nói. " Ai nói là chỉ một mình em ăn, con tôi ở trong bụng em cũng ăn nữa mà. Nếu em và con ăn không hết cũng không sao. Mỗi thứ ăn một chút đến khi nào no thì thôi. "
Trời má, đây là phong cách nói chuyện của người giàu đây sao? Oách xà lách thiệt chớ.
"Nào mau ăn đi. "Cố Tử Minh múc cháo ra bát rồi đưa cho Tuệ Di. Cô cầm lấy chén cháo từ tay của hắn, múc một ít đưa vào miệng. Hương vị tuyệt vời này từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên cô được ăn.
"Có ngon không? " Cô Tử Minh hỏi.
“Ngon… lần đầu tiên tôi được ăn thử bàu ngư đấy”.
Tử Minh nở một nụ cười hài lòng, cũng may là cô ăn thấy ngon nếu không hắn sẽ cho ông đầu bếp đó một trận.
"Em ăn thử cái này đi, súp vi cá cũng rất tốt đấy ". Hắn múc một ít súp đưa cho Tuệ Di nếm thử.
Cô không thể tin được có một ngày bản thân có thể ăn thử những món ăn của giới thượng lưu
Lo ăn uống từ nãy giờ cô mới để ý chiếc xe đẩy đồ ăn. " này chiếc xe đẩy đồ ăn này ở đây ra vậy? "
"Tôi mua đấy ".
"Anh mua mó làm gì vậy? "
"Để mang thức ăn lên cho em, sau này em không cần phải lên xuống cầu thang để ăn cơm nữa Đích thân tôi sẽ chuẩn bị cho em. Việc của em là ăn xong rồi nghỉ ngơi là được. "
"Nhìn giống xe đẩy thức ăn trong khách sạn quá ha ".
Cố Tử Minh nghe xong liền phản bác.
"Em làm sao biết được chiếc xe này là hàng lí min tịt đó, trên thế giới chỉ có một chiếc và tôi chính là người sở hữu nó. "
Tuệ Di liếc mắt nhìn chiếc xe, nó chả khác gì xe đẩy trong khách sạn cả, Cô không hiểu nỗi tại sao hắn lại cảm thấy tự hào như thể bản thân mua được một chiếc siêu xe phiên bản giới hạn.
"Em sẽ được phục vụ tận răng, và được chăm sóc chu đáo. Việc của em là ăn no rồi nghỉ ngơi không cần phải làm gì cả. "
Tuệ Di nghe hắn nói cảm giác giống như hắn đang nuôi một chú lợn để lấy thịt vậy.
"Anh có cần phải làm quá lên vậy không? tay chân tôi có bị khuyết tật đâu mà phải cần người cơm bưng nước rót ".
Cố Tử Minh nghe cô nói sắc mặt liền không vui. “Em không nghe bác sĩ nói à, sức khỏe của em yếu nên phải nghỉ ngơi, còn nữa bụng của em lớn rồi đi lại rất khó khăn cho nên tốt nhất là không nên lên xuống cầu thang.”
"Gì chứ, sao tôi có cảm giác anh đang giam lỏng tôi vậy? " Tuệ Di phụng phịu tỏ ý không chịu.
"Đây là mệnh lệnh không được cãi lại, mau ăn nhanh đi, Trưa nay em muốn ăn gì tôi cho người chuẩn bị. "
Tuệ Di thở dài bữa sáng còn chưa ăn xong mà hắn đã nghĩ đến bữa trưa, quá bất lực rồi.