Tuệ Di sau khi ăn sáng lại nằm dài trên giường, Cố Tử Minh thì ngồi bên bàn làm việc đang giải quyết một số giấy tờ ở công ty.
"Này " Tuệ Di chán nản nhìn hắn
"Có chuyện gì? Em đói bụng à? " Cố Tử Minh mắt không rời tài liệu,
"Tôi chán. Cứ ở nhà suốt chắc tôi sẽ rơi vào khủng quá. Tôi muốn đi chơi. "
"Em ở yên trong nhà nghỉ ngơi cho tôi, em lại định đi chọc mấy con chó nữa à. "
Tuệ Di phồng má, chuyện cô chọc chó của nhà hàng xóm đã lâu rồi mà hắn cứa nhắc mãi.
"Hứ, tôi xuống nhà ngồi một chút nha, anh cứ làm việc đi ".
Tuệ Di nói xong chưa kịp để hắn trả lời cô đã đi ra khỏi phòng.
Cô vừa xuống tới phòng khách thì ngoài cổng có tiếng chuông cửa. Cô đi ra ngoài sân xem thử là ai tới nhà.
Tuệ Di nhìn ra cổng thấy bóng dáng quen thuộc của mẹ mình liền đi nhanh ra, Chu Hạo cùng bà Chu đứng ngoài cổng.
Tuệ Di, vừa nhìn thấy mẹ của mình cô đã đi tới ôm chầm lấy bà.
"Mẹ, anh hai sao hai người lại đến đây? "
Bà chu nhìn cô một lượt rồi chậm rãi nói. "Mẹ nhớ con quá, nên mới nhờ Chu Hạo đưa mẹ đến thăm con. "
“Mẹ, anh hai mau vào nhà đi, con nhớ hai người quá đi. Sao ba không tới thăm con”.
"Ba dạo này bận coi tiệm rồi khi nào rảnh sẽ tới thăm em " Chu Hạo nói.
Tuệ Di thấy mẹ tới cô rất vui, cũng đã lâu rồi cô mới gặp mẹ.
Vào tới nhà cô nhanh chóng đi lấy nước cho bà Chu và Chu Hạo.
"Tử Minh không có ở à sao? " bÀ chu hỏi
*anh ta đang ở trên phòng, mẹ uống nước đi. "
Tuệ Di cùng với mẹ mình và chu Hạo nói chuyện rất vui vẻ. Bà Chu Thấy Cố Tử Minh từ trên lầu đi xuống, hắn thấy bà liền chào hỏi.
"Mẹ mới tới à, chào anh chu Hạo ".
“Vâng tôi mới tới”.
Cố Tử Minh ngồi xuống ghế sofa, hắn cũng niềm nở chào đón hai người. Bà Chu nhìn hắn rồi nhẹ nhàng nói.
"Cảm ơn cậu đã chăm sóc cho Tuệ Di, chắc cậu cũng vất vả rồi. "
Tử Minh tựa lưng vào ghế sofa "Mẹ không cần cảm ơn tôi, đây là trách nhiệm của tôi mà. "
" Vâng". Mặc dù Cố Tử Minh đã gọi bà chu là mẹ nhưng khoảng cách giữa giàu và nghèo quá lớn khiến bà không dám xưng hô quá phận.
Thấy Bản thân ngồi đây làm cho gia đình Tuệ Di không được thoải mái.
“Mẹ với anh Chu Hạo ở chơi, Tôi đi giải quyết một số công việc đây”.
Tuệ Di nhìn thấy hắn không được vui nên cũng không dám bảo hắn ở lại.
Cố Tử Minh vừa bước ra ngoài cổng, liền nhìn Thấy bà Hoa đang bước xuống xe. Vừa nhìn thấy hắn bà Hoa liền nói.
"Này con đi đâu vậy? Sao không ở nhà với Tuệ Di hả, con bé vùa mới xuất viện đấy. con định bỏ mặc nó à. "
Cố Tử Minh nhăn nhó, mới vừa nhìn thấy hắn chưa kịp nói gì đã bị mắng xối xả hắn uất ức quá.
"Mẹ con có để Tuệ Di một mình đâu, mẹ của cô ấy đang ở trong nhà đấy, con sợ làm hai người không được tự nhiên nên mới đi ra ngoài một chút. Chưa gì mà mẹ đã mắng co rồi. ".
Bà Hoa nghe nói mẹ của Tuệ Di ở trong liền mỉm cười. "Mau theo mẹ vào trong mẹ phải gặp mặt chị xuôi mới được.
Cố Tử Minh bị bà Hoa kéo tay bắt đi vào trong. Tuệ Di nhìn thấy bà hoa liền đứng dậy. Cô sợ bà Hoa sẽ không chấp nhận mẹ của mình.
"Mẹ… mẹ mới tới. "
"Mẹ nghe Tử Minh nói mẹ của con tới nên đích thân vào chào hỏi cho phải phép. Nào chị xuôi mau ngồi xuống đi. "
Tuệ Di Chu Hạo cùng Tử Minh đều rất bất ngờ trước thái độ nhiệt tình của bà Hoa cứ nghĩ rằng một người giàu có như bà sẽ không thích những người bình thường như bà Chu
" Chị xuôi à, chuyện là thằng tiểu tử nhà tôi, nó bậy quá. Làm hại Tuệ Di phải bỏ học giữa chừng thiệt tình là tôi thấy rất có lỗi. Hôm nay tôi xin cúi đầu tạ lỗi với chị. "
Bà Chu vội lên tiếng. " Chị đừng nói vậy dù sau thì mọi chuyện cũng đã lỡ tôi chỉ sợ chị sẽ không chấp nhận con bé vì nhà chúng tôi… "
Bà Hoa biết Nhà Tuệ Di không môn đăng hộ đối, nhưng bà cũng chẳng quan trọng việc giàu nghèo.
"Này Tử Minh con còn đứng đó nữa mau đi chợ mua đồ ăn đi, Để mẹ làm mấy món ngon tiếp đãi chị xuôi và Chu Hạo ".
Cố Tử Minh bất ngờ, lần đầu Bà Hoa sai biểu hắn đi mua đồ.
“Nhanh lên đi”. Bà Hoa gằn giọng.
"vâng ".
Cố Tử Minh kéo tay Tuệ Di rời đi,
"Đi với tôi ".
" Chẳng phải lúc nãy anh nói bận việc mà, sao không đi giải quyết đi".
" Việc đó không quan trọng nữa, bây giờ em đi siêu thị với tôi. "
“Nhưng mẹ kêu anh đi mà”.
"Em nói muốn đi chơi mà, tôi đưa em đi. "
Cố Tử Minh lái xe ra cổng rồi cùng Tuệ Di rời đi. Chu Hạo đứng trước cổng gương mặt chán nản. Ai cũng có việc rồi còn anh một mình nói chuyện với ai bây giờ.
Bà Hoa cùng với Bà Chu tậm sự vui vẻ trong nhà, hai người lần đầu gặp mặt nhưng lại thân thiết với nhau như chị em