Lệ Cảnh Diễn cười lạnh lùng, chiếc bút trong tay đã bị bóp chặt đến mức biến dạng.
“Cho nên, chú cảm thấy tôi phải tác hợp cho chú?”
Nghe giọng điệu là biết anh đã rất giận, nhưng Lệ Cảnh Dương lại là một người không sợ chết.
Rõ ràng biết Lệ Cảnh Diễn đã nổi giận, nhưng hôm nay cậu vẫn muốn nói ra hết những suy nghĩ trong lòng.
“Anh à, chúng ta đừng nói vòng vo nữa, anh và Hạ Hạ có quan hệ gì, bản thân anh còn không rõ ràng sao?”
“Nếu đã như vậy, chi bằng anh hãy tác hợp cho tình yêu của em, nhiều năm qua, em chưa từng cầu xin anh một điều gì.” Lệ Cảnh Dương nói.
Tuy rằng cậu cũng chưa nắm rõ mối quan hệ của Lệ Cảnh Diễn cùng Thi Hạ, nhưng cậu đoán, Lệ Cảnh Diễn không thích Hạ Hạ.
Thay vì để anh và Thi Hạ dày vò lẫn nhau, chi bằng tác hợp cho cậu và Thi Hạ, đẹp cả đôi đàng.
“Lệ Cảnh Dương, anh nhắc nhở chú một lần cuối, tránh xa Thi Hạ một chút, bằng không, chớ có trách anh không nể tình anh em!”
Lệ Cảnh Diễn nói, nhưng Lệ Cảnh Dương vẫn không sợ chết mà cãi lại.
“Anh à, đừng cố ăn quả còn xanh, sẽ chua lắm.”
Lệ Cảnh Diễn hung hăng siết chặt nắm tay, cậu thật sự cảm thấy Thi Hạ là báu vật, nếu Lệ Cảnh Diễn từ bỏ, cậu sẽ có thể lao đến nhận à?
“Mặc kệ ngọt hay chua, chỉ cần hái được là được rồi!”
“……”
Cảnh Dương nhíu mày, có vẻ anh cậu sẽ không dễ dàng buông tay Thi Hạ.
Nhưng, tình cảm của mình dành cho Thi Hạ, Lệ Cảnh Dương cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
――
“Tổng giám đốc, đây là thống kê mức tiêu thụ sản phẩm của chúng ta ở quý trước, em đã làm ra bảng phân tích như sau.”
Mạt Mạt nói rồi giao tài liệu cho Thi Hạ.
Thi Hạ ngồi bên bàn làm việc, một tay cầm tài liệu, một tay cầm ly cà phê, vẻ mặt rất chuyên tâm.
“Mức tiêu thụ của quý trước cũng không tồi, nhưng mà đối với……”
Thi Hạ đang chuẩn bị nói thêm về bảng phân tích thì điện thoại reo: “Alo, cho hỏi ai đây ạ?”
“Thi Hạ, ngay cả số điện thoại của tôi cô cũng không có lưu sao?” Lệ Cảnh Diễn nói với giọng bực tức.
Đối với việc Thi Hạ không biết số điện thoại của chồng mình, anh rất không vui.
Thi Hạ giật mình đưa tay lên che miệng, lúc nãy cô không để ý.
“Tôi có lưu lại, nhưng mà trong giờ làm việc nên không để ý nhìn tên người gọi, anh tìm tôi có chuyện gì sao?” Cô nói.
“Hôm nay chủ tịch Kỷ cùng vợ mở tiệc kỷ niệm đám cưới vàng, cô cùng tôi đi dự.”
“Tôi…… buổi tối có thể tôi sẽ phải tăng ca, hay là anh nhờ thư ký đi cùng với anh đi vậy.”
Cùng Lệ Cảnh Diễn đi dự tiệc, những chuyện này Thi Hạ cũng không thích lắm.
Lần trước, Lệ Cảnh Diễn vì Thẩm Giai mà bỏ lại cô một mình ở buổi tiệc đó, làm Thi Hạ cảm thấy thực mất mặt.
Cô không muốn lại phải chịu sự tổn thương và xấu hổ như vậy nữa, để không dây dưa với Lệ Cảnh Diễn, biện pháp tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra chính là trốn tránh anh.
“Thi Hạ, đừng thử thách sức chịu đựng của tôi. Cô cảm thấy tiệc mừng đám cưới vàng, một người có vợ như tôi lại đưa thư ký theo, cô nghe mà được sao?”
Thi Hạ im lặng một lát, cái gọi là đám cưới vàng, chẳng qua là chúc mừng tình cảm vợ chồng của chủ tiệc mà thôi.
Nhưng trong giới thương trường, buổi tiệc đơn giản cũng sẽ trở thành không đơn giản nữa.
Thi Hạ gật đầu rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ đến.”
Nghe cô nói vậy, Lệ Cảnh Diễn lập tức cúp điện thoại.
Mục đích của anh xem như đã đạt được rồi, Thi Hạ sẽ cùng anh đi dự tiệc.
Nhưng mà Lệ Cảnh Diễn vẫn không vui, anh mơ hồ cảm thấy, Thi Hạ có vẻ càng ngày càng xa cách anh, anh cũng biết là Thi Hạ từ đầu vốn đã không hề gần gũi anh.
Nhưng đối mặt với chuyện vợ mình làm lơ chính mình, Lệ Cảnh Diễn vẫn cảm thấy không thoải mái.
Cô càng không thèm để ý đến anh, Lệ Cảnh Diễn càng nhất quyết phải lưu lại hình ảnh của bản thân ở trong sinh hoạt hằng ngày của cô!