“Anh đã nghĩ chọn quà gì cho vợ chồng Kỷ đổng sự chưa?” Thi Hạ đột nhiên dừng bước, nhìn Lệ Cảnh Diễn.
Nhiều quà như vậy, cho dù anh có định tặng quà cho vợ chồng người ta, cũng phải tìm một món quà thích hợp chứ.
“Tôi cũng không biết, những chuyện này bình thường đều là Lý Thao sắp xếp.”
“Vậy sao lần này anh không để Lý Thao trực tiếp tới mua, anh là tổng giám đốc, chuyện như vậy, có cần phải đích thân đi làm không?”
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, đột nhiên cảm thấy đầu óc Lệ Cảnh Diễn nhất định là bị kẹt cửa, mới nghĩ tới đích thân đi mua đồ.
Nhưng mà, Lệ Cảnh Diễn chỉ vì để Thi Hạ đi theo mình mà thôi, trừ cách này ra, anh thật không nghĩ ra những cách khác tốt hơn để hẹn vợ mình.
Thi Hạ đứng giữa trung tâm thương mại lớn như vậy, nhất thời cũng không biết đi đâu mới được.
Cô nhìn thử xung quanh mình, vẫn là lựa chọn một hướng, dù sao đứng tại chỗ cũng chỉ lãng phí thời gian thôi.
“Qua bên kia xem thử đi.”
Lệ Cảnh Diễn cũng đi theo phía sau Thi Hạ, anh tin chuyện như là mua đồ, để phụ nữ làm tương đối dễ hơn.
“Cái này được không?”
Ngón tay Thi Hạ chỉ quầy bán trang sức trước mặt, hỏi Lệ Cảnh Diễn.
“Đôi vòng mẹ con này?”
Lệ Cảnh Diễn nhìn thử, vòng bạch kim rất tinh xảo, một lớn một nhỏ, rất tinh xảo, rất thích hợp với cổ tay mảnh khảnh của Thi Hạ.
Nếu sau này bọn họ có một đứa con gái, vậy thì càng hợp hơn.
“Thật đẹp.”
Lệ Cảnh Diễn gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý với ý tưởng của Thi Hạ.
Thấy hai người Lệ Cảnh Diễn và Thi Hạ, nhân viên bán hàng vội vàng đi tới.
“Ngài rất có mắt nhìn, anh muốn mua cho bà xã và con gái sao?”
Thi Hạ và Lệ Cảnh Diễn có chút lúng túng.
Nhưng mà, nghĩ lại một chút, bọn họ chính là vợ chồng, lúng túng gì chứ?
“Đúng vậy.” Lệ Cảnh Diễn nhàn nhạt mở miệng trả lời.
Thi Hạ ngây ngốc ngửa đầu nhìn Lệ Cảnh Diễn bên cạnh, đây là ý gì, không phải mua cho bà Kỷ sao?
Hẳn là anh lười giải thích nhiều như vậy với nhân viên bán hàng.
“Cô à, cổ tay cô rất đẹp, ánh mắt cô cũng rất tốt, vòng đeo tay của chúng tôi là phiên bản giới hạn, được thiết kế bởi một nhà thiết kế nổi tiếng ở Paris, hiện tại trong nước chỉ có một.”
Nhân viên bán hàng nói xong, mỉm cười lấy chiếc vòng kia ra.
Rời khỏi chiếc tủ kính ngăn cách, chiếc vòng kia càng rực rỡ, rất đẹp.
Lệ Cảnh Diễn thấy sự hâm mộ trong mắt Thi Hạ, hẳn là cô rất thích chiếc vòng này.
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ, lộ ra nụ cười cưng chiều.
Sau đó, trực tiếp cầm chiếc vòng kia lên, một tay kéo tay Thi Hạ, từ từ đẹo chiếc vòng đó vào tay Thi Hạ.
“Tôi và bà Kỷ hẳn không…”
Thi Hạ đang chuẩn bị nói có thể cổ tay hai người lớn nhỏ khác nhau, Lệ Cảnh Diễn liền cắt đứt lời cô.
“Đây không phải quà định tặng cho bà Kỷ, tôi cảm thấy nó rất thích hợp với cô, đây là quà tặng bà Lệ.” Lệ Cảnh Diễn mỉm cười, nhìn Thi Hạ ở trước mặt.
Thi Hạ ngây ngẩn, đây là tặng mình.
“Nhưng mà, đây là vòng mẹ con…”
Cô có một mình thôi, sao lại mang hai chiếc vòng tay chứ?
“Ai nói tương lai chúng ta không thể có một đứa bé?” Lệ Cảnh Diễn cười nhìn Thi Hạ, tay anh còn kéo chặt tay Thi Hạ: “Vòng tay rất đẹp, cũng không cần lấy ra, cái kia giúp tôi gói lại.”
Nhất thời Thi Hạ không kịp phản ứng, không phải nói mua quà cho bà Kỷ sao?
“Chào anh, anh à, tổng cộng là tám mươi mốt vạn.”
Hai chiếc vòng, tám mươi mốt vạn.
“Không được, giá quá đắt, Lệ Cảnh Diễn, không cần như vậy.”
Thi Hạ nói xong, liền muốn tháo chiếc vòng trên tay mình ra, nhưng mà Lệ Cảnh Diễn kéo chặt tay cô, không để cô tháo xuống.
“Thi Hạ, nếu cô không nhận, tôi sẽ giận.”
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, cô biết Lệ Cảnh Diễn nghiêm túc, cũng chỉ có thể nhận lấy.
Nhưng mà, ù ù cạc cạc nhận một chiếc vòng hơn tám mươi vạn, Thi Hạ vẫn cảm thấy có chút kì lạ.
“Cô là vợ tôi, của tôi chính là của cô.”
Thi Hạ nhất thời giật mình, anh nói Thi Hạ cô là vợ Lệ Cảnh Diễn, đây là thật sao? Anh nghiêm túc chứ?
Hay là, bởi vì phải rời đi, cho nên cảm thấy thẹn với người vợ là mình, cho nên mới đối tốt với mình?
Thật ra, trong lòng TH hiểu rõ, lý do thứ hai có khả năng cao hơn chút...
“Đi thôi, chúng ta tiếp tục chọn quà cho bà Kỷ.” Thi Hạ cười nhìn Lệ Cảnh Diễn.
Bất kẻ anh bởi vì muốn Thẩm Giai, phải rời khỏi mình nên cảm thấy áy náy, hay bởi vì nguyên nhân nào khác, Thi Hạ cũng sẽ không trách anh.
Bởi vì, cô đã sớm nghĩ tới kết cục như vậy rồi.
Nhưng mà, lúc đi tới cửa hàng quần áo, Lệ Cảnh Diễn lại dừng chân.
Thi Hạ cho là anh nhìn thấy món quà thích hợp, cũng ngừng lại theo.
“Hạ Hạ, tôi cảm thấy cái này thật thích hợp với cô.”
Lệ Cảnh Diễn cầm một cái váy trong tiệm, nhìn Thi Hạ.
“Thích hợp với tôi?”
Ngón tay Thi Hạ chỉ mình, mặt đầy kinh ngạc.
Hai người bọn họ rõ ràng đã nói, muốn đi mua quà cho bà Kỷ, sao cuối cùng lại thành mua đồ cho mình?
“Lệ Cảnh Diễn, quần áo của tôi đủ nhiều rồi, chúng ta là đi mua quà cho bà ỷ, anh đừng quên.” Thi Hạ cười, kéo Lệ Cảnh Diễn muốn rời đi.
Ai ngờ, Lệ Cảnh Diễn trực tiếp gọi cho Lý Thao.
“Lý Thao, giúp tôi chuẩn bị một phần quà cho đám cưới vàng của vợ chồng Kỷ đổng sự.”