Có Lệ Cảnh Diễn ở đây, ai dám lớn gan chống lại anh!
Thi Hạ hôm nay thấy vui và hả dạ lắm.
Tức giận mấy hôm liền, hôm nay rốt cuộc cũng trút giận được rồi!
Sau khi đám cổ đông ra về, trong phòng hội nghị mặt chỉ còn Thi Hạ cùng Lệ Cảnh Diễn.
“Ha ha ha……”
Thi Hạ rốt cuộc cũng có thể thoải mái thể hiện cảm xúc, cười thành tiếng.
Lệ Cảnh Diễn nhìn thấy Thi Hạ vui vẻ như vậy, tâm trạng cũng vui lây.
“Cô giờ rất vui sao?” Lệ Cảnh Diễn hỏi.
Thi Hạ gật đầu, tất nhiên là vui rồi.
“Anh không thấy vẻ mặt của họ sao? Đặc biệt là ông chủ tịch Ngô kia, hả dạ, thật sự là rất hả dạ!”
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ, anh lại đăm chiêu suy nghĩ.
Người phụ nữ này, vừa rồi mới bị Bạch Xu đánh đến khóc, vậy mà bây giờ đã có thể vui vẻ cười hi ha rồi.
Cảm xúc của cô còn có thể đa dạng đến mức nào nữa, nhưng anh lại thích được trông thấy hết từng biểu cảm một của Thi Hạ.
“Lệ Cảnh Diễn, cách của anh hay lắm.” Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, giơ ngón tay cái lên, lộ vẻ mặt cảm phục.
Lệ Cảnh Diễn cười, khóe môi hơi nhếch lên: “Quá khen quá khen.”
――
Buổi tối, 6 giờ, đã bắt đầu vào đông nên trời tối rất nhanh, đường đèn lúc này đều đã sáng.
Trước cửa một quán bar, Thi Hạ đang vùi mặt vào trong chiếc khăn quàng cô để giữ ấm.
“Tổng giám đốc Thi, chị định nhúng tay vào chuyện của chủ tịch Nghê sao?”
Mạt Mạt cũng đang không ngừng xoa tay, dậm chân liên tục nhưng vẫn run lên vì rét lạnh.
Hai người vừa mới từ trong xe bước ra, trong lúc nhất thời chưa thích ứng kịp với nhiệt độ bên ngoài.
Thi Hạ gật đầu, trả lời: “Đúng vậy, lúc này ông ta là thích hợp nhất, bắt đầu từ ông ta, chúng ta sẽ lập thêm từng cái bẫy một.
“Tổng giám đốc Thi thật sáng suốt.”
Mạt Mạt gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với cách làm của Thi Hạ, cô ấy thích nhất chính là được nhìn thấy một Thi Hạ quyết đoán cùng cơ trí như lúc này.
“Quá khen, cũng bởi vì tình thế bắt buộc thôi.” Thi Hạ trả lời.
Cái tên chủ tịch Nghê này, Thi Hạ đã điều tra ông ta rồi, địa vị của ông ta đối lập hoàn toàn với chủ tịch Ngô.
Cho nên, Thi Hạ cảm thấy sở dĩ cô có thể dễ dàng nhận được sự tin tưởng của ông ta cũng là có nguyên nhân của nó.
……
Sau khi nói chuyện nghiêm túc với Thi Hạ, Nghê Đào lập tức đồng ý với ý tưởng của cô.
Hơn nữa ông ta còn thể hiện rõ lập trường của mình, rằng bất luận ở tình huống như thế nào cũng sẽ không thay đổi.
“Cho nên, chủ tịch Nghê đồng ý ủng hộ tôi?” Thi Hạ hỏi.
Nghê Đào nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt, gật đầu, ông ta đồng ý ủng hộ Thi Hạ.
“Tổng giám đốc Thi đã làm ở đây lâu như vậy, năng lực của cô, tôi thấy rất rõ.”
Thi Hạ cười, vậy là coi như thành công!
“Cảm ơn sự tính nhiệm của chủ tịch Nghê.”