Thi Hạ nhìn đếm kỹ từng tay một.
“Một hai ba bốn…… Có bảy người, thật là trùng hợp.”
Thi Hạ nói, gật đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không.
Nghe cô nói vậy, những vị cổ đông đó lại chợt thấy lo lắng.
Cái gì mà trùng hợp, vẻ mặt của Thi Hạ khiến họ thấy hoang mang.
Con bé này dễ dàng đồng ý với chuyện hủy hợp đồng, không lẽ là có âm mưu……
Thi Hạ tiếp tục nói: “Trùng hợp là tiền vi phạm hợp đồng cũng vừa tròn 140 vạn, như vậy thì hay quá, mỗi vị phụ trách bồi thường 20 vạn, chuyện này coi như đã giải quyết xong.”
Nghe Thi Hạ nói như vậy, các cổ đông lập tức mất bình tĩnh, thì ra đều là âm mưa của cô!
“Vì sao bọn tôi lại phải nhận?”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Thi, chuyện này đâu liên quan đến chúng tôi!”
Thi Hạ nhìn lướt qua những kẻ ích kỷ này, cười rồi giải thích: “Có phước cùng hưởng có nạn cùng chia mà, lúc trước đồng ý để Lệ Cảnh Dương làm người phát ngôn, không chỉ có mình Thi Hạ, cho nên giờ bồi thường mọi người cũng phải cùng chung tay với tôi chứ. Chủ tịch Lệ, anh nói có phải không?”
Thi Hạ nói rồi nhìn về phía Lệ Cảnh Diễn, chờ anh góp ý.
Không cần hỏi cũng biết anh sẽ ủng hộ Thi Hạ!
“Tôi cảm thấy tổng giám đốc Thi làm vậy là rất đúng.” Lệ Cảnh Diễn xoa tay, mỉm cười trả lời.
Đám cổ đông kia nghe vậy thì rất không vui.
Số tiền này đối với Lệ Cảnh Diễn chỉ như bạc lẻ, nhưng với họ là cả gia tài!
“Không được, tổng giám đốc Thi, cách này không được, chúng tôi không có nhiều tiền như vậy!
Thi Hạ gật đầu, cô sớm đã biết họ sẽ phản ứng như vậy.
Nhưng cũng không sao.
“Vậy số tiền vi phạm hợp đồng phải đền như thế nào đây?” Thi Hạ nói, thở dài một hơi, cứ như rất khó xử.
Đám cổ đông đều hiểu rất rõ, theo quy chế của xưởng, số tiền này sẽ bị trừ vào tiền của họ.
“Hay là như vậy đi, khấu trừ vào lợi nhuận của bộ phận kinh doanh, sau đó, lại giảm bớt một phần hoa hồng cuối năm của cổ đông, biện pháp này được đó!” Thi Hạ cười, tiếp tục nói.
Cái tên chủ tịch Ngô đã không thể ngồi yên nữa!
“Thi Hạ, cô đừng lafmq quá!”
“Im miệng đi ông già, ông làm ồn tôi rồi đấy!”
Lệ Cảnh Diễn vừa mở miệng, mọi người liền im lặng ngay, không ai dám nói gì nữa.
Thi Hạ cười thầm trong bụng, một đám cáo già, vẫn là cần có một ai đó khiến họ khϊếp sợ!
Nghe được sự tức giận trong tông giọng của Lệ Cảnh Diễn, chủ tịch Ngô cũng im miệng ngay, không dám nói thêm gì nữa!
“Ngại quá, chủ tịch Tổng à, tôi không phải cố ý, chỉ là, chuyện này……”
Ông ta chưa nói xong thì đã bị Lệ Cảnh Diễn chen ngang.
“Nếu thấy ngại thì ngoan ngoãn im miệng đi, bằng không tôi sẽ khiến ông vĩnh viễn câm miệng đấy!”
Thi Hạ lại cười thầm trong bụng, quả nhiên, vẫn cần phải có một trùm cuối khiến những ông già này khϊếp sợ thì mới được.
Nếu không họ sẽ càng ngày càng kiêu ngạo!
Nhưng ngoài mặt cô vẫn phải giả vờ là người hòa giải: “Được rồi, mọi người đều là vì công ty mà thôi, sao lại gây nhau đến mức này, vậy mọi người vẫn quyết chí hủy hợp đồng chứ?”
Đám cổ đông nhìn nhau, không ai dám nói gì.
Nói thì dễ đó, nhưng mà số tiền lên đến hai mươi vạn cơ!
“Tôi hỏi lại một lần nữa, mọi người vẫn quyết chí hủy hợp đồng chứ?” Thi Hạ đột nhiên nói lớn.
Nhưng không ai trả lời.
Bọn họ không phản đối, nhưng cũng không dám tán thành.
Thi Hạ lạnh lùng nhìn lướt qua từng người một, khẽ cười: “Nếu không đồng ý hủy hợp đồng của Lệ Cảnh Dương, vậy cuộc họp này coi như kết thúc.”
Họ nhìn Thi Hạ, ai cũng lộ vẻ mặt không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói gì.