Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 164




Ninh Vô Ưu chửi thầm trong bụng, chờ cậu tỉnh rượu, cô ấy sẽ từ từ tính sổ chuyện này.

Hai tháng lương của cô ấy, cứ vậy mà trôi xuống cống rồi.

Hơn nữa còn là một cái cống hôi thối đen ngòm, cô ấy thật sự không cam lòng!

“Lệ Cảnh Dương, anh đừng động đậy nữa, tôi đưa cậu về nhà.”

Rốt cuộc, Ninh Vô Ưu cũng đỡ được Lệ Cảnh Dương và gọi được một chiếc xe taxi.

“Không lên xe, không lên xe.”

Lệ Cảnh Dương còn đang la lối, Ninh Vô Ưu chỉ ước gì có thể đá vào đít cậu một cúa, tốt nhất là đá cậu vào luôn trong xe cho khỏe!

Nhìn thấy tình cảnh của Lệ Cảnh Dương cùng Ninh Vô Ưu, bác tài xế taxi liền nhiệt tình hỏi một câu.

“Cô gái, bạn trai uống nhiều quá sao?”

Bạn trai?

Ninh Vô Ưu bỗng đỏ mặt, nói thật, hơn hai mươi năm nay cô ấy vẫn là gái ế!

Cô ấy không cặp kè với ai không phải vì tự ti mình xấu xó, chẳng qua là bởi vì cô ấy đã quá quen với cuộc sống độc thân.
Cô ấy cảm thấy sống một mình thật sự rất vui, hơn nữa còn là vì kể từ khi người đó xuất hiện.

Trong lòng cô ấy đã không thể chứa thêm hình bóng bất kỳ người nào khác, có lẽ cô ấy chính là một người cố chấp trong tình yêu như vậy.

“Không phải bạn trai, chỉ là bạn, là bạn thôi.” Ninh Vô Ưu cười.

Đã tới cổng khu dân cư, Lệ Cảnh Dương vẫn còn đang ngọ nguậy mãi, tóm lại là không cách nào ngồi yên được.

“Lệ Cảnh Dương, anh ngồi im một chút đi, đừng quậy nữa!”

Ninh Vô Ưu có thể nói là dồn hết sức bình sinh, từ từ kéo Lệ Cảnh Dương vào trong.

Người này, thật sự là quá nặng.

Rốt cuộc cũng vào được tới phòng khách, Ninh Vô Ưu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Rõ ràng là đang vào mùa đông, vậy mà cô ấy lại đang vã hết mồ hôi vì phải vác cái tên to xác này vào nhà.
“Đủ rồi, Lệ Cảnh Dương, tôi yêu cầu anh phải đi ngủ ngay!”

Nhưng Lệ Cảnh Dương chỉ lắc đầu, cậu không ngủ đâu, tối hôm nay cậu còn có cảnh quay

“Tôi không ngủ, tôi muốn đóng phim.”

Ninh Vô Ưu kéo Lệ Cảnh Dương vào trong phòng.

Hôm nay cậu nhất định phải đi ngủ, ngày mai tỉnh dậy cậu còn phải nghĩ cách để bồi thường lại bảo bối tâm can cho cô ấy nữa!

“Đại ca à, ở đây không phải phim trường.”

Lệ Cảnh Dương lúc này mới nhìn thoáng xung quanh, ở đây nhỏ như vậy, hình như thật sự không giống phim trường.

“Đây là đâu, sao lại nhỏ như vậy.”

“Nhà của chị đây, anh dám chê nhỏ?”

“Mau đi ngủ đi, nếu không tôi sẽ đánh cho anh ngất đi, anh có tin không?” Ninh Vô Ưu đã không kiên nhẫn được nữa.

“Tin.”

Thấy Lệ Cảnh Dương ngoan ngoãn, Ninh Vô Ưu lúc này mới yên tâm, chịu đi ngủ thì tốt rồi.
“Uống nước đi, sẽ dễ chịu hơn đó.”

Ninh Vô Ưu rót một ly nước cho Lệ Cảnh Dương rồi tự rót cho mình một ly khác.

Cậu đã uống nhiều rượu như vậy, nên uống nước vào cho khỏe hơn.

Lệ Cảnh Dương cũng không từ chối, ngoan ngoãn nhận lấy ly nước từ tay Ninh Vô Ưu, chiếc ly nhìn rất lạ mắt.

“Uống xong rồi.”

Ninh Vô Ưu đang định giơ tay đón lấy cái ly rỗng.

Nhưng mà, cái tên Lệ Cảnh Dương ngu ngốc này, cứ tưởng không khí xung quanh là bàn ăn hay sao.

Thế là, cái ly lạ mắt đó, với vận tốc 9.8 cm trên giây đã đáp xuống mặt sàn.

“Xoảng……”

Ninh Vô Ưu trừng lớn hai mắt, ngây ngốc mà nhìn Lệ Cảnh Dương đang tỏ ra vô tội!

“Lệ Cảnh Dương, cái này là ly của chị đây, có phải anh đang cố ý hay không hả!”

Nhưng nào ngờ lúc cô ấy bước lên, quả táo đang đặt trên bàn lại đột ngột rơi xuống đất.

Ninh Vô Ưu trực tiếp dẫm lên quả táo, sau đó bổ nhào lên người Lệ Cảnh Dương.

“Xoảng……”

Cái ly còn lại trong tay cô ấy cũng lừng lẫy hy sinh theo bạn mình.

Nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng là sau khi cô ấy ngã nhào vào người Lệ Cảnh Dương, hai người liền cùng ngã ra sô fa, và cô ấy đang hôn Lệ Cảnh Dương!

Môi Lệ Cảnh Dương nồng nặc mùi rượu, khiến cô ấy cũng như say theo.

Môi của anh không hề lạnh lẽo, ngược lại có hơi ấm áp, mềm mại, khiến cô ấy hơi lưu luyến.

Trời ơi, nhất định là cô ấy bị điên rồi!

Trong nháy mắt cô ấy chợt như bừng tỉnh, cô ấy vội ngồi dậy.

Nhìn thấy Lệ Cảnh Dương vẫn đang mê man ngủ, cô ấy ngồi dậy, sờ tay lên môi mình.