Dù cho Lệ Cảnh Dương vẫn đang mê man nhưng Ninh Vô Ưu vẫn vội đứng dậy, cô ấy đang cố xem như chưa có gì xảy ra.
Nhưng nhỡ sáng mai tỉnh dậy cậu vẫn nhớ rõ thì làm sao bây giờ?
Sẽ không, sẽ không đâu, cũng may cậu đang không tỉnh táo, bằng không cô ấy nhất định sẽ gϊếŧ người diệt khẩu.
Đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô ấy, trước giờ cô ấy chưa từng chủ động hôn người khác, thế nhưng nụ hôn đầu lại mất một cách vô lý như vậy.
Thật sự là quá đáng giận, còn hai chiếc ly yêu quý của cô ấy, còn có nụ hôn đầu tiên của cô ấy nữa!
――
Ngày hôm sau.
Ánh nắng len lỏi chiếu vào phòng, Thi Hạ dụi mắt, ưỡn người và vẫn đang nằm trong lòng của Lệ Cảnh Diễn.
Nhìn thấy Thi Hạ động đậy, Lệ Cảnh Diễn liền biết cô đã tỉnh dậy.
“Tỉnh rồi à, đêm qua ngủ ngon không?”
Mới sáng sớm, giọng của anh chưa được trong mà nghe hơi khàn, rất quyến rũ.
Trong trạng thái tỉnh táo, Thi Hạ chắc chắn sẽ xem đây là một hành vi dụ dỗ mình.
“Ừ……”
Thi Hạ lẩm bẩm, không muốn mở mắt, chỉ khẽ gật đầu.
Nhìn thấy Thi Hạ như một cô mèo lười nhỏ, đang chui rúc trong lòng ngực anh, Lệ Cảnh Diễn đột nhiên cũng cảm thấy mềm lòng.
Cô xoay người, mặt đối mặt với Lệ Cảnh Diễn, nhưng vẫn chưa mở mắt ra.
Cô vẫn có thể cảm giác được Lệ Cảnh Diễn đang ở bên cạnh cô, hơn nữa còn rất gần.
Ở gần anh như vậy, còn là ở trên giường, ít nhiều cũng khiến Thi Hạ cảm thấy có chút không tự nhiên.
Đêm qua cô đã ngủ như thế nào nhỉ, Thi Hạ nhớ rõ lúc ngủ cô rất ghét phải nằm gần người khác cơ mà.
Nhưng hôm qua cô thật sự đã ngủ rất ngon, không hề mộng mị gì cả.
Chẳng lẽ thật sự là do ban ngày làm việc căng thẳng quá sao?
Đúng, nhất định là bởi vì nguyên nhân này.
“Lệ Cảnh Diễn, đêm qua tôi có mộng du không?” Thi Hạ như là nghĩ tới chuyện đó, mới mở hai mắt của mình.
“Không có, ngủ rất ngoan.” Lệ Cảnh Diễn ôm Thi Hạ, trả lời.
Thi Hạ hơi nhíu mày, sao lại kỳ lạ như vậy, cô không hiểu!
“Vậy sao mấy hôm trước tôi lại mộng du?”
“Có thể là tiềm thức của cô muốn ngủ cùng với tôi.” Lệ Cảnh Diễn cười.
Sự gian xảo ẩn trong câu nói của anh, Thi Hạ sao có thể phát hiện được!
Lúc này cô vẫn còn hơi mơ màn, chưa tỉnh táo hẳn.
“Sao có thể?” Thi Hạ lẩm bẩm.
Cô không thể vì người nằm bên cạnh không phải Lệ Cảnh Diễn mà mất ngủ được!
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ bằng ánh mắt dịu dàng và chiều chuộng: “Lúc ngủ cùng tôi cô rất ngoan, cũng không nghịch phá.”
Thi Hạ lắc đầu.
“Không thể nào.”
“Hạ Hạ, cô không tin sao, không tin thì đêm nay thử ngủ một mình xem.”
“Tôi sẽ không tin lời nói của anh đâu!”
Thi Hạ lẩm bẩm, sau đó đứng dậy, hôm nay cô còn phải đi làm!
Nhìn bóng dáng Thi Hạ xa dần, Lệ Cảnh Diễn mới nở nụ cười, để lộ ra hàm răng trắng đều.
Người phụ nữ ngốc nghếch này……
――
Lúc Lệ Cảnh Diễn xuống lầu, Thi Hạ đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Không thể không nói, nhìn từ góc độ sinh hoạt thường ngày, Thi Hạ thật sự là một người vợ hiền mẫu mực.
Là một hình mẫu hoàn hảo.
“Bữa sáng xong rồi, qua đây ăn đi.”
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ, Thi Hạ mặc áo khoác nỉ màu vàng nhạt đơn giản, mái tóc nâu được buộc kiểu đuôi ngựa gọn gàng.
Bắp chân thon dài không có tí mỡ thừa nào, thật là một người phụ nữ xinh đẹp.
Lệ Cảnh Diễn đột nhiên nghĩ tới nhận xét mà nhân viên của Thi Nhuận Trân Châu dành cho Thi Hạ: “chị sếp xinh đẹp”
Đúng vậy, ở Thi Nhuận Trân Châu, cô quả thật chính là chị sếp xinh đẹp nhất.
“Hôm nay có can đảm đi làm không?”
Lệ Cảnh Diễn ngồi vào bàn ăn, vừa ăn bữa sáng vừa nói chuyện với Thi Hạ.
“Vì sao lại không cơ chứ?” Thi Hạ hỏi ngược lại.
Cô cảm thấy mình không làm gì sai!
Lệ Cảnh Diễn cười: “Ngày hôm qua ngươi cô đã đắc tội hết đám cổ đông đó rồi, có cần tôi đến đó để cổ vũ cô nữa không?”
Thi Hạ lắc đầu.
“Không cần, tôi không làm chuyện trái với lương tâm, còn nữa, cũng đến lúc dạy dỗ lại đám người đó rồi.”
Nghe vậy, anh lại càng cười thâm hiểm hơn nữa.
Nụ cười của anh làm cho Thi Hạ cảm thấy hơi chột dạ.
“Anh cười cái gì?”
Lệ Cảnh Diễn khẽ lắc đầu, cầm lấy ly cà phê bên cạnh, cảm thán: “Cảm thấy cô rất khác người.”
Thi Hạ khẽ nhíu mày, nhưng thật ra vẫn cảm thấy tò mò.
“Khác chỗ nào?”
“Khác những người phụ nữ bình thường.”
“Tôi vốn đã không bình thường.” Thi Hạ kiêu ngạo nói.