Ai biết được, câu này lại khiến Lệ Cảnh Diễn hiểu lầm.
“Bụp!”.
Là âm thanh Lệ Cảnh Diễn đặt đũa xuống bàn, hay nói đúng hơn, không phải là đặt, mà là đập gãy luôn đôi đũa.
Thi Hạ phát hiện ra hình như anh đang tức giận rồi, hay là anh nghĩ mẹ mình quá ồn ào rồi?
Lúc Lệ Cảnh Diễn đứng dậy, Thi Hạ vội vã hỏi: “ Cảnh Diễn, anh không ăn nữa sao?”
"Tôi no rồi, tôi đi làm trước, một lúc nữa cô đến phòng sách, tôi có việc tìm cô."
Lệ Cảnh Diễn nói xong liền quay người rời đi.
"Ồ, được thôi," Thi Hạ lặng lẽ đáp.
Sao vậy nhỉ? Vừa rồi lúc nói muốn giới thiệu đối tượng cho em trai mình, thái độ của anh vẫn còn rất bình thường mà? Thậm chí còn có một chút nhiệt tình nữa...
Sao tự nhiên lại biến thành dáng vẻ lạnh lùng rồi.
"Thi Hạ, Cảnh Diễn không sao chứ?" Tô Giai Kỳ ngập ngừng hỏi con dâu.
Tô Giai Kỳ thật sự cũng không nghĩ ra, sao tự nhiên con trai bà lại tức giận.
Còn nữa, trong gia đình này, nếu nói Lệ Chí Nhân là người lớn nhất, không bằng nói, Lệ Cảnh Diễn là người đứng đầu.
Cho nên, mọi người vẫn là vây xung quanh Cảnh Diễn.
"Mẹ yên tâm, không sao đâu, lát nữa con sẽ đi xem sao." Thi Hạ cười an ủi.
Tô Giai Kỳ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy nói chuyện vui vẻ, sao Cảnh Diễn đột nhiên trở nên lạnh lùng lại như vậy!
Trong phòng sách.
Thi Hạ sau khi ăn cơm xong, nghe theo lời của Lệ Cảnh Diễn đi tới.
Nhìn thấy cửa khép hờ, Thi Hạ trực tiếp đẩy cánh cửa đi vào. Lệ Cảnh Diễn đang đọc tài liệu cầm trong tay, trông rất nghiêm túc.
Thi Hạ gõ nhẹ lên cửa, thu hút sự chú ý.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lệ Cảnh Diễn mới ngẩng đầu lên, nhìn Thi Hạ phía trước mặt.
“Anh tìm tôi có việc gì không?” Thi Hạ hỏi.
Lệ Cảnh Diễn vẫy vẫy tay với Thi Hạ,”Lại đây giúp tôi một việc.”
Thi Hạ bước đến, còn đang cảm thấy kì lạ, cô nhận thấy, hình như tâm trạng của Lệ Cảnh Diễn đang không được tốt lắm.
Cô còn đang cho rằng Lệ Cảnh Diễn muốn tìm mình gây rắc rối, không ngờ được, thật sự chỉ là nhờ cô giúp.
“Đem tất cả số liệu nhập vào máy tính.” Lệ Cảnh Diễn bảo.
Thi Hạ lặng đi một lát, đây không phải là việc nhân viên trong công ty Lệ Cảnh Diễn nên làm sao?
Hơn nữa, tự anh cũng nói rằng nên tận dụng nhân viên của mình nhiều hơn, nếu không thì trả lương cho họ làm gì?
“Sao không để Lý Thao làm?”
Lệ Cảnh Diễn tiếp tục xử lí công việc trên tay mình, thậm chí không hề ngẩng đầu nhìn Thi Hạ một cái.
“Đây đều là những tài liệu rất cơ mật.” Anh cúi thấp đầu, trả lời cô.
Thi Hạ càng cảm thấy kỳ lạ hơn nữa. Anh lại đưa tài liệu cơ mật cho mình, là một người ngoài công ty xử lí, không phải càng kì lạ hơn sao?
“Vậy anh không sợ, tôi tiết lộ bí mật, nói thế nào nhỉ, chúng ta không cùng một công ty, cho nên, người như tôi là càng thêm nguy hiểm mới đúng chứ.” Thi Hạ cười hỏi lại.
Suy cho cùng, cô cũng không phải là nhân viên trong công ty của Lệ Cảnh Diễn. Không phải cô càng đáng nghi hơn sao?
Lệ Cảnh Diễn ngẩng đầu lên, nhìn Thi Hạ, định giải thích gì đó, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy Lệ Cảnh Dương đứng ở cửa.
Anh vươn tay ra, ôm gọn Thi Hạ vào lòng.
Cô liền cứ thế ngồi lên đùi Lệ Cảnh Diễn, nhìn có vẻ rất thân mật.
Thi Hạ bị sốc.
"Anh ..."
"Anh đang làm gì vậy?"
Cô nắm lấy cạnh bàn, muốn đứng lên, nhưng lại bị Lệ Cảnh Diễn giữ chặt eo cô, căn bản là không cách nào đứng dậy.
"Anh bỏ tay ra, Lệ Cảnh Diễn!"
Nhưng Lệ Cảnh Diễn chỉ nhìn vào mắt Thi Hạ, cười xấu xa, ôm cô thật chặt, chứ không định buông tay.
"Đột nhiên nhớ lại lời mẹ nói hôm nay.” Tự nhiên anh lại nói một câu chẳng liên quan gì.
Thi Hạ sững người một lúc, nhưng cũng không hiểu được ý của Lệ Cảnh Diễn.
“Mẹ nói gì?” Cô hỏi.
“Cô không nhớ sao? Mẹ nói, chúng ta hãy mau chóng sinh một đứa đi." Lệ Cảnh Dương nhắc nhở.