Bạch Xu bị Thi Hạ vạch trần, nghĩ tới chuyện trước khi tới Thi Nhuận Trân Châu bị Lệ Cảnh Diễn uy hϊếp, bà ta càng cảm thấy mất mặt.
Bà ta rõ ràng là mẹ vợ của Lệ Cảnh Diễn, thế nhưng lại bị chính con rể uy hϊếp.
Như thế nào, bây giờ Thi Hạ leo lên được cành cao là Lệ Cảnh Diễn rồi, cảm thấy chính mình ghê gớm lắm sao!
Bạch Xu nghĩ đến thái độ của Lệ Cảnh Diễn đối chính mình, liền cảm thấy tức giận!
Tất cả những chuyện này, toàn bộ sỉ nhục mà bà ta phải chịu, toàn bộ đều là nhờ Thi Hạ ban cho!
“Cô mau về đây, đừng có già mồm dẻo miệng!”
Thi Hạ mấp mấy môi, lạnh lùng trả lời nói, “Tôi đã biết rồi.”
――
Ở tập đoàn Lệ thị.
Lệ Cảnh Diễn vừa mới hoàn thành xong công việc, ngẩng đầu nhìn trợ lý Lý Thao đang đứng bên cạnh, thuận tiện hỏi một câu.
“Lệ Cảnh Dương thế nào rồi?”
Lý Thao có chút kinh ngạc, chủ tịch có lòng quan tâm Lệ Cảnh Dương, chẳng lẽ là định hỗ trợ cậu ấy sao?
“Tình hình không phải quá tốt, hiện tại các công ty khác đều đã hủy hợp đồng quảng cáo với cậu ấy.”
Nhưng, Lệ Cảnh Diễn chỉ nghe rồi gật đầu, sau đó không nói gì nữa.
Lý Thao thoáng nhìn Lệ Cảnh Diễn, có chút kinh ngạc.
Cứ như vậy thôi, không có gì nữa sao?
“Chủ tịch, chuyện của Lệ Cảnh Dương, chúng ta thật sự bỏ mặc sao?” Lý Thao cẩn thận hỏi.
Rốt cuộc, chủ tịch gia đình hòa thuận, cũng là điều mà cấp dưới như anh ta muốn thấy!
“Phòng nghỉ cậu đã quét dọn chưa?” Lệ Cảnh Diễn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Thao, hỏi.
Lý Thao sửng sốt, phòng nghỉ? Quét dọn?
“Sao cơ? Mỗi ngày không phải đều có giúp việc đến quét dọn sao?”
“Ai than thở ngồi ở văn phòng cả ngày không thoải mái, cậu không đi quét dọn thì ai đi?”
Lý Thao mấp mấy miệng, lúc này mới phản ứng được là lúc nãy anh ta đã nói sai lời.
Cho nên, chủ tịch rõ ràng là đang lấy việc công trả thù riêng!
“Được, tôi đã biết rồi, bây giờ sẽ đi ngay.”
Lý Thao nói, thở dài, bộ dáng rầu rĩ.
Lệ Cảnh Diễn nhìn, cũng chỉ gật đầu.
“Quét cho sạch sẽ một chút.”
“Vâng.”
Lý Thao uể oải, anh ta thề, sẽ không bao giờ lắm mồm trước mặt chủ tịch nữa.
Đối mặt với chủ tịch đại nhân, anh ta không thể trêu vào, nhưng cũng có trốn được đâu?
Hai mươi phút sau.
Lý Thao vừa mới quét dọn xong phòng nghỉ, thì nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn vội vã mà, trông giống như muốn đi ra ngoài.
“Boss, anh đi đâu vậy? Không được đâu, mười phút sau còn có cuộc họp, anh……”
Nhưng lời còn chưa nói xong, Lệ Cảnh Diễn đã không còn ở văn phòng nưuax.
Lý Thao chỉ có thể sờ sờ cái mũi của mình, thôi bỏ đi, anh ta cũng ngăn không được chủ tịch.
Chủ tịch chính là gió, một trận gió thổi qua, anh ta có muốn ngăn cũng là lực bất tòng tâm!
“Được rồi được rồi, tôi sẽ coi như anh là rồng thần chỉ thấy đầu không thấy đuôi!” Lý Thao lắc đầu, sau đó, trực tiếp nằm lăn ra ở sô pha, thật thoải mái.
Anh ta đã quá mệt mỏi.
Nào có chủ tịch nào có được trợ thủ đắc lực như anh ta chứ, đến việc dọn dẹp cũng phải tự mình làm.
Vậy có khác nào anh ta đang giành miếng cơm với chị giúp việc đâu cơ chứ?
――
Lệ Cảnh Diễn phóng xe như bay, anh thậm chí cũng không biết mình đang đi đâu nữa.
Nhưng tay lái vẫn vô thức lái đến Thi Nhuận Trân Châu..
Anh muốn gặp Thi Hạ, không biết vì sao, anh chỉ muốn gặp Thi Hạ, trong lòng anh giờ đây chỉ nhớ một người, một mình Thi Hạ mà thôi.
“chủ tịch Lệ, sao anh lại tới đây?”
Nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn, trợ lý Mạt Mạt của Thi Hạ tất nhiên cũng rất ngạc nhiên.