Cô ta thậm chí cũng hoài nghi, có phải là do Thi Hạ không dám đối mặt với mình cho nên cố ý tìm người đóng giả mình hay không.
Thi Hạ nhẹ giọng cười, "Cần tôi lấy chứng mình thư ra cho cô Thẩm xem không?"
Với phản ứng của Thẩm Giai như thế có phải chứng mình, Thi Hạ đã ngụy trang thành công rồi, đúng không?
"Cũng không cần phải xem chứng minh thư, chỉ là, tôi rất khâm phục tinh thần mạnh mẽ của cô Thi, chồng mình có con với người khác mà cô chỉ có phản ứng như vậy?"
"Không thì sao nữa, còn phải có phản ứng gì?" Thi Hạ cười cười.
Chẳng lẽ cô nhất định phải kêu trời kêu đất, sau đó, nghĩ mọi cách để trả thù bọn họ sao?
Cô không phải người như vậy, cũng khinh thường làm mấy việc như vậy.
"Được rồi, tôi đi trước đây, còn muốn làm gì thì cô Thẩm cứ tự nhiên nhé."
Ra khỏi quán cà phê Thời Quang, Thi Hạ trong lòng mới thở dài một hơi.
Bầu không khí vừa rồi làm cô thấy áp lực sắp chết rồi.
Vậy mà Thẩm Giai lại có thai, đứa bé là của Lệ Cảnh Diễn, vậy thì chắc cũng nhanh đến ngày ly hôn rồi.
Vừa nghĩ tới mình sắp được ly hôn, sắp được giải phóng, nhưng trong lòng Thi Hạ vậy mà cũng không cảm thấy nhẹ nhõm, mà lại có chút khó chịu.
Chẳng lẽ, cô...
Điều này là không thể!
Trong quán cà phê Thời Quang.
Nhìn Thi Hạ vẻ mặt nhẹ nhõm rời đi, trong lòng Thẩm Giai có chút không vui.
Nhưng cô ta cũng không tin tưởng Thi Hạ không hề có chút cảm xúc nào sau khi nghe chuyện này!
Biết mình có con với Lệ Cảnh Diễn, chắc chắn Thi Hạ cũng sẽ cảm thấy hụt hẫng, thất vọng.
Nhìn điện thoại rung lên, là Lệ Cảnh Diễn gọi điện thoại tới, Thẩm Giai cười lạnh một cái, quả là đúng lúc!
"Giai Giai, anh tới bệnh viện rồi, em đang ở đâu?" Lệ Cảnh Diễn hỏi.
Anh nhớ hôm nay Thẩm Giai nhờ mình cùng đi kiểm tra sức khỏe.
Thẩm Giai nảy ra một suy nghĩ, sau đó, nghe máy với giọng nói thống khổ, "Em đang ở quán cà phê Thời Quang, Cảnh Diễn, bụng em đau quá, aaa... Đứa bé trong bụng, không biết đứa bé có bị sao không..."
Giọng nối của cô ta nghe có vẻ đang rất đau, giống như một người phụ nữ bị sẩy thai vậy.
Nghe được Thẩm Giai cầu cứu, Lệ Cảnh Diễn cũng luống cuống.
"Bây giờ anh sẽ tới đấy ngay, em ở đó chờ anh."
Lúc anh chạy đến quán cà phê thì chỉ thấy một mình Thẩm Giai, mặt trắng bệch nằm sấp ở bên trên bàn, phía dưới có máu chảy.
Vị trí đối diện có đặt một cái ly cà phê, miệng ly màu trắng có một vết son môi.
Rất rõ ràng, Thẩm Giai tới đây gặp ai đó, mà người này là phụ nữ.
Bây giờ Lệ Cảnh Diễn cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, chỉ có thể nhanh chóng bế Thẩm Giai lên chạy vào bệnh viện.
"Bác sĩ, bác sĩ..."
Nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn bé Thẩm Giai chạy vào, các bác sĩ đều rất bất ngờ.
"Sao lại là cậu nữa?"
Nhưng mà, Lệ Cảnh Diễn cũng không có tâm trạng nào mà trả lời câu hỏi của bác sĩ nữa, bây giờ anh đang rất lo lắng không biết Thẩm Giai có bị làm sao không.
Nhìn cô bây giờ có vẻ như tình hình không tốt lắm.
"Bác sĩ, nhanh xem xem cô ấy bị làm sao?"
Bác sĩ cúi đầu nhìn thoáng qua người bệnh, sắc mặt trở nên nghiêm túc lên.
"Nhanh lên, đưa vào phòng cấp cứu."
Từ sắc mặt của bác sĩ cùng sự nghiêm túc trong giọng nói, Lệ Cảnh Diễn có thể đoán được ra, lần này không hề đơn giản như lần trước.
"Người nhà bệnh nhân chờ ở bên ngoài!"
...
Lệ Cảnh Diễn chỉ có thể túc trực ở cửa ra vào phòng cấp cứu, không đến một tuần lễ, thậm chí không đến ba ngày, Thẩm Giai đã vào phòng cấp cứu hai lần.
Vậy lần này, người gặp Thẩm Giai rốt cuộc là ai!
Gần một tiếng sau, mới có bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra.
"Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?" Lệ Cảnh Diễn rất sốt ruột.
Nhưng mà, vị bác sĩ trước mặt dường như đang rất bực bội.
"Sao cậu lại để bệnh nhân uống loại thuốc ấy, sẽ dẫn đến sẩy thai đấy!"
Giọng điệu của vị bác sĩ như đang răn dạy Lệ Cảnh Diễn.
Rất rõ ràng, ông nghĩ Lệ Cảnh Diễn là chồng của Thẩm Giai.
Lệ Cảnh Diễn vẫn không hiểu ra sao, thậm chí còn không biết vì sao mình lại bị mắng.
"Loại thuốc nào, tôi không biết!"
"Vậy cậu tự đi mà hỏi vợ cậu đi, người trẻ tuổi bây giờ thật là không biết quý trọng sinh mạng!" Bác sĩ nói xong, nặng nề mà thở dài một hơi.
Hôm nay nếu như không đưa tới kịp thời, lượng thuốc hấp thụ không lớn, chỉ sợ mạng của cô ta cũng khó giữ được!
Lúc Lệ Cảnh Diễn đi vào phòng bệnh, sắc mặt Thẩm Giai tái nhợt như tờ giấy.