Nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn đi vào, Thẩm Giai lập tức giả vờ như mình đang vô cùng lo lắng.
"Cảnh Diễn, con của em, con của em còn không?" Giọng nói của Thẩm Giai nghe ra có vài phần run rẩy.
Lệ Cảnh Diễn gật gật đầu.
"Đã bảo vệ được đứa bé rồi."
Nghe được câu trả lời như vậy, lúc này Thẩm Giai mới thở phào một hơi, vẻ mặt mới thoải mái hơn một chút.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..."
Nhưng mà, Lệ Cảnh Diễn cũng không muốn bỏ qua chuyện này, những gì bác sĩ nói ngày hôm nay, anh không phải người ngu nên hiểu được.
"Thẩm Giai, hôm nay em đã ăn những gì?"
Nếu như không ăn phải cái gì, bác sĩ sẽ không nói cô ta uống thuốc gây sảy thai!
Nhưng mà, ánh mắt Thẩm Giai lại như đang cố tình né tránh.
"Em, em không có ăn cái gì!"
Lệ Cảnh Diễn thở dài, cô ta đã không muốn nói, vậy anh đành nói thẳng ra luôn.
"Bác sĩ nói em uống thuốc phá thai, em có biết loại thuốc ấy nguy hiểm thế nào không hả, có thể gây chết người đấy!"
Biểu lộ trên gương mặt của Thẩm Giai trong nháy mắt từ đang bình tĩnh trở nên kinh ngạc, sau đó hoảng sợ, còn giống như có chút thương tâm...
"Cái gì, thuốc phá thai? Sao có thể thế được?" Cô hỏi lại, giống như là đã nghe được điều gì khϊếp sợ lắm.
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thẩm Giai như vậy, anh đã có thể khẳng định, Thẩm Giai nhất định là có chuyện gì đấy đang giấu mình.
"Em thành thật nói cho anh biết, rốt cuộc em đã uống cái gì, với lại hôm nay em gặp ai ở quán cà phê, là người của Louis sao?"
Thẩm Giai lắc đầu, bộ dạng ủy khuất.
"Không phải, không phải anh ta."
"Vậy là ai?" Lệ Cảnh Diễn tiếp tục hỏi.
Anh nghĩ, người đưa thuốc cho Thẩm Giai uống muốn làm cho Thẩm Giai sanh non, chính là người bụng dạ khó lường, độc ác!
Nhưng Thẩm Giai chỉ ôm mặt khóc.
Nhìn qua như thể cô ta phải chịu sự oan ức rất lớn vậy.
Lệ Cảnh Diễn thấy vậy cũng hơi mềm lòng, "Có chuyện gì, em cứ nói ra đi, anh sẽ không trách em đâu."
Thẩm Giai nghẹn ngào, bây giờ mới mở miệng nói.
"Thi Hạ tới tìm em, bảo em phải cách xa anh một chút, không được quấy rầy gia đình người khác."
Thi Hạ?
Lệ Cảnh Diễn hơi bất ngờ.
Chuyện giữa mình và Thẩm Giai, có lẽ Thi Hạ không biết!
Huống chi, Thi Hạ là một cô gái rất kiêu ngạo, làm sao có thể có hứng thú quan tâm đến chuyện của mình.
"Thi Hạ làm sao biết được chuyện này?" Lệ Cảnh Diễn mở miệng hỏi.
Ánh mắt của anh sắc bén giống đôi mắt của chú chim ưng, làm cho trong lòng Thẩm Giai có chút hốt hoảng.
Nhưng cô ta vẫn kiên trì nói tiếp.
"Chắc là, cô ấy cho người điều tra..."
"Cô ấy cho người điều tra em?" Lệ Cảnh Diễn càng thêm cảm thấy kỳ quái.
Thi Hạ mà anh biết không phải người như thế!
Vậy rốt cuộc là Thẩm Giai đang nói láo, hay Lệ Cảnh Diễn căn bản cũng không hiểu rõ con người Thi Hạ!
Thẩm Giai không thể mang tính mạng của đứa bé ra đánh cược được, chẳng lẽ, thật sự là Thi Hạ làm sao?
Lần đầu tiên Lệ Cảnh Diễn cảm thấy bất ổn, không biết nên tin ai.
Thẩm Giai lắc đầu, "Em không biết, Thi Hạ hẹn em đến gặp mặt, em cũng không có nghĩ nhiều nên đến gặp. Cảnh diễn, anh tin tưởng em, em thật sự chỉ muốn giải thích rõ ràng mọi việc, em không muốn cô ấy hiểu lầm."
Thẩm Giai đang nói thì kéo tay Lệ Cảnh Diễn, dường như có chút kích động.
"Được rồi, anh tin em mà." Lệ Cảnh Diễn nhàn nhạt nhìn qua người phụ nữ bên cạnh mình.
Anh không có lý do gì để hoài nghi Thẩm Giai.
Nhưng mà, anh cũng không tin, Thi Hạ mà anh biết bây lâu nay sẽ làm ra chuyện như vậy.
"Cảnh Diễn, em thật sự không hề có ý xấu với cô ấy, em chỉ là..."
Thẩm Giai đang nói lại khóc hu hu thành tiếng, nước mắt như mưa làm ai thấy cũng phải đau lòng.
"Nhưng em không thể ngờ được, cô ta lại nhẫn tâm như vậy, muốn gϊếŧ chết đứa bé trong bụng em, sao cô ta có thể nhẫn tâm như vậy..."