"Lệ Cảnh Diễn, anh bị điên à, anh làm cái gì vậy?! Thả tôi xuống!"
Thi Hạ luống cuống hét lên, nhiều người như vậy đang nhìn, cô thật sự cảm thấy rất mất mặt.
"Thi Hạ, cô lại ngọ nguậy nữa tôi sẽ ném cô xuống đấy."
Lệ Cảnh Diễn vác Thi Hạ, trên vai đi thẳng đến văn phòng của Thi Hạ.
Thi Hạ chỉ cảm thấy, lần này cô tiêu đời rồi, hình tượng của mình ở công ty đã hoàn toàn bị Lệ Cảnh Diễn làm hỏng rồi!
Rốt cục anh cũng dừng lại, thả Thi Hạ ngã xuống ghế sô pha trong văn phòng của cô.
Bị thả một cái như vậy, Thi Hạ chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Thi Hạ vừa định đứng dậy, Lệ Cảnh Diễn lại đột nhiên vươn tay ra, chống lên thành ghế sô pha, cả người Thi Hạ bị Lệ Cảnh Diễn giam giữ ở trên ghế.
"Lệ Cảnh Diễn, anh nổi điên cái gì đấy!" Thi Hạ cũng bực bội rồi.
Anh vô cớ chạy vào phòng họp của công ty, lại đùng đùng vác mình chạy đi, rốt cuộc anh muốn làm gì!
"Tôi hỏi cô một việc."
Ánh mắt Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ có chút lạnh lùng.
Thi Hạ cũng nhìn thẳng vào mắt Lệ Cảnh Diễn, cô không làm gì hổ thẹn với lương tâm, cho nên, tự nhiên cô cũng không cần né tránh.
"Có chuyện gì, anh thả tôi ra, chúng ta từ từ nói không được sao?" Thi Hạ nói xong, giãy dụa muốn đứng dậy.
Bây giờ cô bị Lệ Cảnh Diễn giam lại như vậy, thật sự rất áp lực, thậm chí làm cho cô cảm thấy khó thở.
"Ccó phải cô biết việc Thẩm Giai có thai hay không?" Lệ Cảnh Diễn đột nhiên hỏi.
Thẩm Giai có thai?
Thi Hạ cười lạnh một cái ở trong lòng, cô còn chưa nói gì, Lệ Cảnh Diễn cũng đã tự tìm tới cửa rồi.
Việc này chẳng lẽ không phải là mình nên là người chủ động đi tìm chồng của mình để nói rõ ràng sao?
"Đúng, tôi rõ! Hơn nữa, tôi còn biết, anh có quan hệ bất chính với Thẩm Giai!" ánh mắt Thi Hạ có chút phẫn nộ.
Lệ Cảnh Diễn nghe xong thì lại trở nên lạnh lùng hơn hẳn.
"Cô nói cái gì?"
Trong tiềm thức anh vẫn cho rằng, nếu như Thi Hạ đã biết chuyện này, như vậy, rất có thể mọi việc đúng như là Thẩm Giai suy đoán.
Thi Hạ đã lén anh để điều tra không ít chuyện...
Thi Hạ thở dài, nhìn Lệ Cảnh Diễn, có chút thất vọng, "Ta nói chẳng lẽ có gì sai sao? Quan hệ giữa anh và Thẩm Giai, chẳng lẽ không phải là bất chính hay sao?"
Lúc này Lệ Cảnh Diễn trong lòng lại càng thêm cảm thấy thất vọng.
"Thi Hạ, tôi thật sự đã quá xem thường cô rồi."
Anh cũng không ngờ được, Thi Hạ luôn biểu hiện ra như một người rất vô hại, vậy mà lại lén làm nhiều việc như vậy sau lưng mình.
Vậy mà anh còn ngu ngốc như vậy, hoàn toàn bị cô ta làm cho mơ mơ màng màng!
Thi Hạ sửng sốt một chút, xem thường mình?
Cô có chút khó hiểu vì sao Lệ Cảnh Diễn lại nói như vậy.
Cô đã làm chuyện gì sao? Nếu không sao Lệ Cảnh Diễn lại nói như vậy?
"Anh có ý gì?"
Lệ Cảnh Diễn cười lạnh một tiếng, ánh mắt lúc nhìn Thi Hạ giống như nhìn một người xa lạ.
Anh dần dần cảm thấy, mình đã không hiểu nổi người phụ nữ này rồi!
"Quả nhiên là lòng dạ đàn bà! Thi Hạ, cô làm cho tôi cảm thấy ghê tởm."
Ghê tởm?
Thi Hạ đẩy mạnh Lệ Cảnh Diễn ra, đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Lệ Cảnh Diễn.
Anh có tư cách gì nhục mạ mình, rõ ràng chính là Lệ Cảnh Diễn làm sai, dựa vào cái gì còn muốn hắt chậu nước bẩn lên người mình!
Còn Lệ Cảnh Diễn thì chỉ nhìn thoáng qua Thi Hạ, ánh mắt phức tạp, sau đó, xoay người bỏ đi không chút do dự.
"Anh mới khiến cho tôi ghê tởm, đừng có ở đó mà dở chứng!"
Thi Hạ rất tức giận.
Tên Lệ Cảnh Diễn chết tiệt này, rõ ràng là không chịu nói lý, tự nhiên xông vào nói những lời kia, càng làm cho Thi Hạ cảm thấy có chỗ nào là lạ.
Lệ Cảnh Diễn vừa ra khỏi văn phòng của Thi Hạ, Mạt Mạt đã nhanh chóng chạy vào.
Lúc cô vào phòng, chỉ thấy tổng giám đốc Thi đang ray ray thái dương.
"Tổng giám đốc Thi, chị không sao chớ?"
Mạt Mạt nhanh chóng chạy lại, muốn đỡ Thi Hạ.
Nhưng mà, Thi Hạ lại khoát khoát tay.
"Không sao không sao, chỉ là chị thấy hơi váng đầu thôi."
Mạt Mạt cũng chỉ có thể chạy đi rót ly nước cho Thi Hạ.
"Tổng giám đốc Thi, chị uống chút nước đi."
Thi Hạ gật gật đầu, nhận lấy ly nước trong tay Mạt Mạt, vẫn cảm thấy có chút chóng mặt.